Thật lâu sau, Bạch Ngưng mới kịp phản ứng: cửa phòng tắm là do Ngôn Lạc Quân đóng lúc đi ra ngoài nên không khóa. Thấy cô bình yên vô sự ngồi trong bồn tắm, mở to mắt nhìn hắn, Ngôn Lạc Quân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên lòng mà đi đến trước mặt cô, khom lưng nói: “Em. . . . . . Có sao không?” Mặt Bạch Ngưng không tự chủ đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ gật đầu một cái. Ngôn Lạc Quân nâng vai của cô lên, sờ nước trong bồn tắm, nói: “Nước cũng lạnh rồi, để tôi thêm nước ấm cho em nhé.” Bạch Ngưng lắc đầu một cái, nói: “Không cần, tôi tắm xong rồi.” “Tốt, vậy để tôi bế em lên giường.” Ngôn Lạc Quân lấy áo choàng tắm ra, Bạch Ngưng cúi đầu đứng lên, Ngôn Lạc Quân bọc cô thật kỹ rồi mới ôm cô ra khỏi phòng tắm. Để cô nằm ở trong chăn xong Ngôn Lạc Quân nói: “Cả đêm qua không ngủ, giờ nằm nghỉ một lát đi.” Quả nhiên! Hắn quả nhiên vẫn tỉnh táo, nếu không làm sao biết đêm qua cô không ngủ? Bạch Ngưng nghĩ trong lòng nhưng không cảm thấy ngạc nhiên, cũng không hận nổi. Chỉ cảm thán lòng dạ hắn thật hiểm độc còn có thể diễn đạt như vậy. Ăn cô rồi còn ra vẻ, nói xin lỗi như thể hắn thực sự rất hổ thẹn vậy. “Hôm nay không phải thứ hai sao? Anh. . . . . . Không phải đi làm à?” “Lát nữa phải đi, buổi chiều công ty có một buổi ký hợp đồng, tôi phải đi.” Bạch Ngưng gật đầu một cái. Ngôn Lạc Quân nhìn cô một hồi lâu, cúi người gần sát mặt cô rồi khẽ hôn lên môi cô, nói: “Câu nói kia em còn nhớ rõ không?” “Câu nào?” Cô hỏi. Ngôn Lạc Quân trầm mặc một hồi, khi cô tưởng hắn sắp nói ra đáp án thì hắn lại thở dài một cái, đứng dậy nói: “Thôi, để sau này hãy nói, tôi đến công ty đây. Đợi lát nữa Bác Thẩm sẽ đưa đồ ăn lên.” Nói xong, mở cửa ra khỏi phòng. Bạch Ngưng hơi giận. Có ý gì, cố tình lấp lửng làm cô tò mò sao? Hôm qua hắn nói gì sao? Hắn giả say nhưng cô thật say mà, sao nhớ được gì chứ! Tối hôm qua rất vui vẻ, sáng sớm hôm nay có lo lắng lại hơi buồn bực, nhưng về sau lại vui vẻ, cho nên mặc dù không ngủ nhưng Ngôn Lạc Quân vẫn rất phấn chấn tinh thần vào phòng làm việc, thiếu chút nữa không để ý đến hình tượng Tổng giám đốc mà ngâm nga hát. Vừa tới phòng làm việc, thư ký liền dẫn một người vào. Sau khi Thư ký đi, người nọ đưa lên một túi tài liệu, nói: “Tổng giám đốc, tài liệu anh muốn đều ở trong này. Một phần là điều tra chứng cớ, phần còn lại là những lời đồn chưa được chứng thực.” “Ừ, làm tốt lắm, anh đi ra ngoài trước đi.” Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Ngôn Lạc Quân từ từ cầm túi tài liệu lên. Trong này là tất cả tình sử của Hứa Tĩnh Hàm. Một xấp thật dầy, thực sự rất nặng. Do dự một chút, Ngôn Lạc Quân rút tờ trên cùng ra. Là một tấm hình một người con trai non nớt tầm mười tám mười chín tuổi, chụp vào sáu năm trước. Ngôn Lạc Quân phát hiện mình không có dũng khí xem tiếp nữa. Xem hắn có phải là bạn trai đầu tiên của cô hay không, cô đã từng có quan hệ với người khác hay chưa. Thì ra hắn cũng là người có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như vậy. Chỉ nhìn những tấm ảnh này thôi, hắn cũng sẽ để ý. Nhìn xong tất cả những bức ảnh trong tập tài liệu này, hắn có thể bảo đảm rằng mình vẫn bình tĩnh như cũ sao? Những người đàn ông này rất có thể hắn đều biết, trong một số trường hợp còn có thể gặp được. Nếu tình cờ gặp mặt họ, hắn có thể không suy nghĩ linh tinh sao? Có thể chắc chắn không phát tiết những đố kị của hắn lên Tĩnh Hàm sao? Có lẽ trước kia cô thật sự đã từng có những kí ức đau khổ, nhưng vì là chồng cô nên hắn có thể tự tiện đi đào móc những đau thương của cô sao? Có lẽ cô vốn không muốn nhắc tới, không muốn để cho người ta biết. Ngôn Lạc Quân nhìn túi tài liệu trên tay, đút tấm ảnh vào, dứt khoát ném túi tài liệu vào hộc tủ dưới bàn công tác, khóa lại. P/s:Đùa chứ anh quá cool luôn, hiếm anh nào lại có thể tha thứ cho vợ mình mà có quá khứ “oanh liệt” như thế này lắm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]