Nhìn thấy Ngôn Lạc Quân, Vu Nhược Tình khẽ run lên.
“Lạc Quân, anh cũng tới à?” Bọn họ đi tới bên cạnh bàn, Vu Nhược Sương nói. Sau đó chỉ chỉ Vu Nhược Tình nói với Bạch Ngưng: “Ngôn phu nhân, đây là em gái tôi – Vu Nhược Tình, cô cũng đã gặp nó rồi.”
“Chào Nhược Tình tiểu thư.” Bạch Ngưng nói.
Vu Nhược Tình khẽ mỉm cười với cô.
Ngôn Lạc Quân gật đầu một cái, nói: “Nhược Tình cũng tới, Tĩnh Hàm lại không nói cho tôi biết.”
Vu Nhược Tình nhẹ nhàng cười nói: “Nếu biết em ở đây chắc anh sẽ không tới đâu.” Tuy rằng cười nhưng có chút thê lương.
Ngôn Lạc Quân cùng Bạch Ngưng ngồi xuống, nói: “Đâu có, em nói linh tinh gì thế.” Sau đó chuyển đề tài về phía Vu Nhược Sương nói: “Tĩnh Hàm hay vứt đồ bừa bãi, lần này làm phiền em rồi.”
“Phiền toái gì đâu, vừa lúc em định hôm nay tới đây uống cà phê cho nên hẹn ở chỗ này, thật ra thì em suy nghĩ ình đấy chứ!” Vu Nhược Sương nói xong, lấy ra chiếc nhẫn, nói: “Là chiếc này phải không?”
Bạch Ngưng gật đầu một cái, nói: “Đúng rồi, may mà tìm được!” Nói xong, nhận lấy chiếc nhẫn đeo vào, vui mừng nói: “Lần này làm phiền hai người, nếu không buổi cà phê này để tôi mời đi, dù sao tôi cũng không có việc gì làm ở đây uống cà phê cũng vừa khéo.”
“Ngôn phu nhân thật khách khí, chúng tôi và Lạc Quân quen biết nhau từ nhỏ, nếu không phải tôi xuất ngoại sớm, bây giờ không chừng đã là bạn thân rồi. Lại nói, bằng quan hệ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-giam-doc/1250487/chuong-56.html