Chương trước
Chương sau

“Bác đi đường cẩn thận!” Bạch Ngưng ở phía sau gọi với theo, dáng vẻ sốt ruột.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Bác Thẩm vừa mới đi, trên tầng đã truyền đến tiếng Hinh Hinh khóc. Bạch Ngưng vừa nghe, lập tức chạy lên tầng.
Chẳng bao lâu sau trên tầng lại truyền tới tiếng “cộp cộp cộp”. Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Bạch Ngưng từ đầu kia hành lang ôm Hinh Hinh chạy tới, gấp gáp nói: “Ngôn Lạc Quân, anh. . . . . . Đi lên đây một chút.”
Đợi Ngôn Lạc Quân nghi ngờ đứng lên thì cô đã ôm Hinh Hinh chạy trở về.
Vừa vào phòng trẻ con, Bạch Ngưng liền cầm bịch tã giấy nói: “Cái này. . . . . . anh biết làm không?”
Ngôn Lạc Quân khinh thường nói: “Cái này thì có gì mà không biết, chẳng lẽ cô chăm con bé lâu vậy rồi mà còn không biết?”
Bạch Ngưng ngượng ngùng cúi đầu, nói: “Vậy anh thay cho Hinh Hinh đi.”
Ngôn Lạc Quân đi tới, bế lấy Hinh Hinh ôm ở trên đùi, sau đó đi lấy tã giấy.
“Ai –” Bạch Ngưng gấp gáp nói: “Cẩn thận đầu con bé, mau nâng đầu con bé lên, không thể để cho trẻ con ngửa đầu ra sau .”
Ngôn Lạc Quân luống cuống tay chân đỡ đầu Hinh Hinh .
“Cánh tay cánh tay! Sao anh vặn tay con bé !” Bạch Ngưng lại lập tức kêu lên, nghiêng người qua giúp hắn đặt cánh tay Hinh Hinh vào đúng chỗ.
Hai phút sau, Hinh Hinh càng khóc to hơn.
Bạch Ngưng lạnh lùng nhìn Ngôn Lạc Quân, nói: “Anh vốn cũng không biết làm phải không?”
Mặt Ngôn Lạc Quân hơi đỏ lên, nói: “Vốn rất đơn giản mà, làm sao tôi biết chỗ nào có thể đụng chỗ nào không thể đụng chứ.”
“Thì sao? Con bé mới được mấy tháng? Xương còn chưa cứng, có thể chịu được anh hành hạ như vậy sao!” Bạch Ngưng ôm lấy đứa bé, tức giận nói.
Ngôn Lạc Quân không phục cãi lại: “Vậy cô hôm nào cũng ôm, sao không biết làm? Chỉ giỏi ngày ngày làm bộ.”
“Vậy. . . . . . không phải có Bác Thẩm sao?” Bạch Ngưng chột dạ trả lời. Có phải cô không muốn học đâu cơ chứ? Chẳng biết làm gì, bây giờ không có Bác Thẩm ở đây liền hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
“Đúng rồi, Tiểu Quyên đâu rồi, gọi tiểu Quyên tới!” Bạch Ngưng đột nhiên nhớ ra, vội vàng nói.
Ngôn Lạc Quân ném tã giấy bị hắn làm dính dúm lại, lấy cái mới ra, nói: “Đi rồi.”
“Cái gì?” Bạch Ngưng giật mình nói: “Không phải hôm qua còn ở đây sao? Sao lại đi rồi?”
“Là đi rồi, tối hôm qua bị tôi đuổi rồi.”
“Anh. . . . . .” Bạch Ngưng nói: “Anh thật đúng là biết chọn thời điểm đấy, sớm không đuổi muộn không đuổi, cố tình đợi đến lúc này mới đuổi!”
Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên nói: “Chẳng lẽ tôi có siêu năng lực sao? Sao tôi biết hôm nay Bác Thẩm có chuyện chứ? Được rồi, cô ôm con bé đi để tôi làm.”
Hai người vừa tranh cãi, vừa cố gắng mặc tã giấy cho Hinh Hinh. Tiếng khóc của Hinh Hinh càng lúc càng lớn càng ngày càng bi thảm.
“Anh nhanh tay lên, đến bây giờ con bé còn chưa được ăn đâu!” Bạch Ngưng thúc giục.
Ngôn Lạc Quân đã mệt chảy cả mồ hôi, nói: “Có giỏi thì cô làm đi, tôi cũng muốn nhanh lắm chứ!”
“Hai đứa. . . . . .” Hoàng Mạn Văn đứng ngoài cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên, nói: “Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”
Bạch Ngưng ngẩng đầu lên, kinh ngạc một chút, nhỏ giọng nói: “Mẹ.”
Hoàng Mạn Văn nhìn bọn họ, thử dò xét hỏi: “Hai đứa. . . . . . Đang giúp Hinh Hinh thay tã à?”
Ngôn Lạc Quân và Bạch Ngưng liếc mắt nhìn nhau, sau đó chuyển sang nhìn Hoàng Mạn Văn, cùng gật đầu.
Hoàng Mạn Văn vừa giật mình vừa buồn cười, đi tới nói: “Để mẹ, nhìn bộ dạng nhếch nhác của hai đứa này.”
Bạch Ngưng ngượng ngùng cúi đầu, giao Hinh Hinh cho bà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.