Ngôn Lạc Quân im lặng không nói gì.
Chắc chắn là cố ý. Phụ nữ ai chả thích như vậy, kiêu ngạo hơi chút là sẽ giận dỗi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn theo thói quen nghiêng đầu nhìn lên trên tầng. Nhưng cho đến khi ăn cơm xong cô vẫn chưa xuống.
Ăn xong cơm tối, Ngôn Lạc Quân bỏ thói quen ra ngoài đi dạo mà trực tiếp đi lên tầng.
Lúc đi qua phòng trẻ con thì nghe thấy tiếng hừ hừ mất hứng của Hinh Hinh truyền ra.
Ngôn Lạc Quân đi vào, quả nhiên thấy Bạch Ngưng đang ôm Hinh Hinh dỗ dành.
“Không biết dỗ thì giao cho Bác Thẩm.” Hắn đứng phía sau cô nói.
Bạch Ngưng không thèm quay đầu lại làm như không nghe thấy.
“Thái độ này của cô là gì, điếc sao?” Giọng Ngôn Lạc Quân càng thêm khó nghe, thật ra thì hắn chỉ muốn cô quay đầu lại, nói mấy câu với hắn.
Dường như nghe được giọng nói bực tức trên tầng nên Bác Thẩm vội chạy tới, nói: Phu nhân, đưa tiểu thư cho tôi, cô đi ăn cơm đi.”
Bạch Ngưng quay người lại, giao Hinh Hinh cho Bác Thẩm sau đó nhìn Ngôn Lạc Quân một cái rồi đi xuống lầu.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, sắc mặt Ngôn Lạc Quân càng ngày càng khó coi .
Đi vào phòng của mình, hắn tức giận đá lên cửa một cái.
Hắn căm ghét chính mình lúc này. Chẳng phải chỉ là một Hứa Tĩnh Hàm thôi sao, cũng không phải thiên tiên hạ phàm, hắn tội gì phải như vậy?
Vì cô mà không ngủ được, phiền não cả ngày như bị thần kinh, mới vừa tan tầm liền vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-giam-doc/1250465/chuong-34.html