“Anh. . . . . .” Bạch Ngưng đang định nổi giận thì hắn đã lẫn vào trong đám người, đi tạm biệt với chủ nhà.
Trên xe, Ngôn Lạc Quân trầm mặc ngồi ở một bên, Bạch Ngưng tức giận vô cùng nắm chặt nắm đấm, thỉnh thoảng còn dùng sức lau lau miệng.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng không thể chịu được, rốt cuộc cô cũng bộc phát ra, hét to: “Dừng xe!”
Tiểu Hà thả chậm tốc độ xe, nhìn hai người đằng sau qua gương chiếu hậu.
“Dừng xe!” Bạch Ngưng lại lớn tiếng hô.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Dừng xe đi.”
Hắn vừa nói, Tiểu Hà không dám chậm trễ lập tức dừng xe.
Bạch Ngưng mở cửa xe bước ra ngoài, nói với người bên trong: “Anh ra đây!”
Ngôn Lạc Quân không nói câu nào mở cửa xe theo cô đi tới ven đường. Hắn biết cô đang tức giận, nhưng không biết tại sao cô tức giận, nói ở trên xe không được sao?
Bạch Ngưng đứng ở ven đường, quay đầu lại, nói: “Ngôn Lạc Quân, anh thật quá đáng, anh dựa vào cái gì mà làm như vậy đối với tôi hả?”
Ngôn Lạc Quân trả lời: “Tôi làm gì cô? Tôi nhớ là tôi chẳng làm chuyện gì quá đáng cả!”
“Anh. . . . . . tại sao anh lấy tôi làm công cụ, tại sao muốn để người trong lòng anh ghen mà anh dám. . . . . . Xâm phạm tình dục tôi hả!” Bạch Ngưng vô cùng tức giận nói.
Ngôn Lạc Quân nhịn không được cười lên một tiếng, nói: “Xâm phạm tình dục? Hứa Tĩnh Hàm, có phải cô quên mất một chuyện hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-giam-doc/1250463/chuong-32.html