Bạch Ngưng chăm chú nhìn những chữ này rất lâu, nhưng cô không đọc được gì nữa, chỉ thấy trong đầu”Ong ong” vang dội.
Bác sĩ nói, bệnh thật ra thì không khó trị, chỉ cần thay van tim là rồi.
Mười vạn cô chỉ cần liều mạng một hai tháng, lại nghĩ cách đi vay mượn một chút, không bao lâu thì có thể làm giải phẫu ẹ. Thế nhưng tất cả hi vọng lại do cô tự mình phá hủy.
Tại sao lại nhảy lầu, tại sao lại kích động. Cô không nên, không nên mơ hồ như vậy, không phải chỉ là cưỡng hiếp sao? Đi hộp đêm, ai chẳng phải chuẩn bị sẵn tư tưởng?
Khi cô chạy trốn khỏi người đàn ông kia, trèo qua lan can nhảy xuống, giết mình, cũng đã giết mẹ.
Nhất định là mẹ biết tin cô nhảy lầu bệnh tim mới tái phát, nếu như ngày hôm qua cô đi tìm bà, nếu như cô nói ẹ cô còn chưa chết. . . . . .
Tất cả đều do cô, đều do cô!
“Phu nhân, sao cô lại khóc?” Một câu hỏi đã đánh thức cô.
Bạch Ngưng vẫn cúi đầu, nước mắt rơi xuống ướt nhẹp tờ báo.
Bác gái cầm lấy tờ báo nói: “Phu nhân, bây giờ cô có ra ngoài nữa không?”
Bạch Ngưng từ từ đứng lên, mất hồn đi ra ngoài cửa.
Tiểu Hà mở cửa xe, bác gái đỡ cô lên xe.
Phong cảnh hai bên lùi về phía sau, xe nhanh chóng chạy.
Chỉ hai mươi phút, xe rời khỏi vùng ngoại ô, đi vào nội thành.
Càng ồn ào náo nhiệt, Bạch Ngưng càng lo lắng, càng sợ đi về phía trước.
Cuối cùng, cô nói: “Không đi nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-giam-doc/1250439/chuong-8.html