Ba Chu Gia Vĩ ngồi im lặng trên ghế, trong đầu ông ta bây giờ là cả một mớ toan tính của một con người kinh rợn. Lão ta quyết trong lòng nhất định phải có bằng được Trình Yên Yên cho dù đó có là phu nhân của con trai mình.
Cả ngày hôm đó Trình Yên Yên không dám bước ra khỏi phòng lấy nửa bước. Cô cứ ngồi lỳ trong phòng ăn uống cũng phải nhờ Thanh Ly mang lên. Chu Gia Vĩ thấy cô cả ngày không bước ra khỏi phòng, kì lạ hỏi:
- Em sao vậy?
Trình Yên Yên vẫn lắc đầu chối phắt, một nỗi sợ hãi dày vò tâm trí cô khi phải sống cùng một nhà với một gã biến thái.
Cô nằm trên giường đưa mắt lên trần nhà cố nghĩ xem mình phải nên làm gì để có thể thoát khỏi gã đó. Chợt cô ngủ quên tự khi nào không hay.
Trời đã ngã tối, Trình Yên Yên khẽ mở mắt liếc nhìn xung quanh. Cô khẽ ngồi dậy bước xuống nhà tìm Chu Gia Vĩ nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy, cô bắt đầu thấy sợ, cảm giác không còn một ai bảo vệ nó rất kinh khủng. Cô chạy vội xuống nhà bếp hỏi Thanh Ly:
- Chị ơi Gia Vĩ đâu rồi?
Thanh Ly vừa rửa đống chén bát vừa quay sang trả lời Yên Yên:
- Cậu ấy đi công việc rồi em, chị nghe bảo đêm nay cậu ấy không về!
Trình Yên Yên chết lặng. Trong lòng cô vừa sợ vừa giận Chu Gia Vĩ, không phải cô đã bảo là đi đâu phải dắt cô đi cùng sao. Khóe mắt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804569/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.