Trời đã ngã về chiều và Chu Gia Vĩ hắn vẫn chưa tỉnh dậy. Trình Yên Yên ngồi ở ghế, ánh mắt trầm ngâm, bảo thầm:
"Anh ta rõ ràng đâu có sốt, tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh chứ?"
Chợt Trình Yên Yên đứng phắt dậy, bước lại gần giường Chu Gia Vĩ, nhìn hắn hồi lâu rồi khẽ khom người xuống đưa tai vào sát ngực hắn. Nhận thấy nhịp tim hắn vẫn đập đều trong ngực, Trình Yên Yên thở phào đứng dậy. Cô ngồi nhẹ xuống ghế ánh mắt suy tư nhìn Chu Gia Vĩ đang nằm bất tỉnh. Cái gương mặt thanh tú ấy dường như có một cái gì đó rất quen thuộc mà thậm chí còn rất quan trọng với cô nhưng cô lại không thể nhớ ra được. Từ dáng người từ áng tóc ấy vẫn luôn ẩn hiện trong đầu cô mặc cho cô chẳng thể biết được đó là gì. Cô cảm nhận thấy dường như trái tim cô mỗi khi nhìn hắn đều rất lạ, có cái gì đó làm cho tâm trí cô cứ mãi thôi thúc mỗi khi cô nhìn vào ánh mắt ấy hay dáng người ấy. Cho đến giọt nước mắt ướt trên đôi mắt ấy cũng khiến cô như đau lòng mà muốn lau đi nhưng kí ức của cô dù cố lục đến đâu vẫn không tìm thấy hắn.
Mặt trời đã lặn, sau mưa trời nhiều mây, màn đêm u uất bao trùm lên không gian im lặng chỉ còn tiếng lá đưa xào xạc đến nao lòng. Lòng người là thứ khó hiểu nhất của thế nhân, gió buồn mưa buồn kể cả nắng nhạt cũng buồn. Người ta vẫn luôn che dấu những cảm xúc trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804507/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.