Nhuận Thanh lái xe đưa Chu Gia Vĩ và Trình Yên Yên trở về Chu gia. Suốt quãng đường về ấy, không ai biết nước mắt cậu rơi. Trình Yên Yên sẽ trở về Chu gia với dáng người mà cô mong muốn, cậu cuối cùng cũng vẫn là ngọn cỏ ven đường.
Trên xe, Trình Yên Yên và Chu Gia Vĩ chưa giây nào rời tay nhau, cứ như đôi tình nhân mới gặp lần đầu, có lẽ đó cũng là lần đầu thật, lần đầu sau phong ba.
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự rộng lớn, Trình Yên Yên bước khẽ xuống đưa tay dìu Chu Gia Vĩ xuống xe. Cho đến khi Chu Gia Vĩ đã xuống xe hoàn toàn, Trình Yên Yên mới bước đến, nhìn Nhuận Thanh, bảo khẽ:
- Nhuận Thanh, cậu mang hộ quần áo của tôi qua đây nhé! Cảm ơn cậu!
Chỉ một câu cảm ơn là chấm dứt tất cả, chỉ một câu cảm ơn, là cậu mãi cô đơn. Nhuận Thanh khẽ gật đầu ánh mắt cố giấu đi nét hoen đỏ buồn đau đớn. Cậu phóng xe đi. Trên còn đường lá rơi lác đác, thu chưa về nhưng đã buồn đến xác xơ.
Trình Yên Yên khẽ đưa tay cầm lấy tay Chu Gia Vĩ quàng qua vai mình, bước vào nhà. Chu Gia Vĩ hắn cố giữ chân lại, nhìn cô, hỏi nhẹ:
- Tôi vẫn còn đi được mà?
Trình Yên Yên vẫn cố dìu hắn bước vào trong, nói:
- Bác sĩ nói chân anh có khả năng tàn phế, tốt nhất nên hạn chế đi lại để vết thương chóng lành!
Trình Yên Yên nói rồi cố sức đưa hắn vào nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804483/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.