Nhạc Nhiên chỉ kịp kinh hô một tiếng rồi nhanh chóng bị anh nuốt chửng.
Môi anh rơi trên thân thể cô như từng nốt nhạc đang hạ xuống, thứ vang lên là âm thanh của thần dục vọng.
"Khâm Minh... Nhột quá..."
Trịnh Nhạc Nhiên không chịu được, uốn éo dưới tay anh, lại như đang hùa theo.
"Nhột thật à? Không phải là cảm giác khác sao?"
Anh nói, miệng lại cắn một cái lên chiếc bánh bao tròn trịa non mềm của cô. Cắn xong thì đổi qua mút, liếm, duyện xoắn đảo quanh nụ hoa, bên tai nghe âm thanh người con gái nức nở lại không thẹn thùng cắn tay để che giấu, anh cười, không chút sai lệch nắm tay cô kéo xuống.
"A..."
Nghe cô chân thật bật ra những âm thanh đáng yêu anh mới hài lòng.
Hôn một hồi anh lại hôn xuống dưới.
"A đừng... Khâm Minh."
Khâm Minh ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt ngượng ngùng và cái lắc đầu của cô, cuối cùng anh quyết định buông tha cho.
Trước khi cô phản ứng, anh nhốm dậy, hôn lên môi cô.
Đây không thể là hành động của người mù được. Mà Trịnh Nhạc Nhiên rốt cuộc biết lúc anh không mù cô cũng chẳng ăn ít hơn bình thường bao nhiêu.
"A hức! Anh chậm ưm..."
Đáp lại cô không phải là hành động tương ứng mà là vũ bão.
Hai chân cô bị anh kéo cao, gác lên tay anh, bị anh nắm hông đỉnh lên, vừa nhanh vừa mạnh, như muốn đâm chết cô vậy.
Cổ họng cô phát ra những tiếng nấc vì bị nghẹn trong sóng triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3738827/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.