Sau một chốc hàn huyên, Khâm Minh lại để bác sĩ vạch mắt kiểm tra một lượt, xác định mọi thứ đều ổn mới tuyên bố không có vấn đề gì nữa.
Ba mẹ Khâm vô cùng biết ơn, không ngừng cảm ơn ông rồi cùng nhau đưa ông ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người Trịnh Nhạc Nhiên và Khâm Minh. Không khí chợt trở nên gượng gạo khó hiểu.
Khâm Minh nhìn cô vợ vẫn đang cúi đầu nhìn móng tay chứ không nhìn mình, khẽ hỏi: "Em sao vậy?"
"Không nhìn anh, không quen à?"
Ngón tay Trịnh Nhạc Nhiên bất giác nắm lại, móng tay khẽ báu vào thịt, cô nhỏ giọng ừm một tiếng.
"Không thích?"
Khâm Minh lại hỏi, ánh mắt không rời cô vợ. (4
Biết cô không quen, đứng ngồi không yên có phần là do bị mình nhìn chằm chằm nhưng anh vẫn muốn nhìn. Anh bỗng nhớ tới câu nói của mẹ anh hôm hôn lễ. Mẹ nói mẹ thay anh nhìn rồi, vợ anh rất đẹp nha. Thật ra để anh nói thì Trịnh Nhạc Nhiên không phải rất đẹp, không thuộc loại đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, ngược lại còn chỉ thường thường thôi. Nhưng thường thường vẫn là vợ anh, trong mắt anh bây giờ lại thành đặc biệt, anh muốn nhớ rõ cô. Ai biết một ngày nào đó lại không nhìn thấy được nữa, hay tất cả lúc này chỉ là ảo giác tốt đẹp của anh.
Lần này Trịnh Nhạc Nhiên không đáp lại liền, mãi một đỗi, cứ như đã sắp xếp xong những gì muốn nói rồi mới đáp: "Không phải không thích."
"Không phải của anh nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3738825/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.