🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau một chốc hàn huyên, Khâm Minh lại để bác sĩ vạch mắt kiểm tra một lượt, xác định mọi thứ đều ổn mới tuyên bố không có vấn đề gì nữa.

Ba mẹ Khâm vô cùng biết ơn, không ngừng cảm ơn ông rồi cùng nhau đưa ông ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người Trịnh Nhạc Nhiên và Khâm Minh. Không khí chợt trở nên gượng gạo khó hiểu.

Khâm Minh nhìn cô vợ vẫn đang cúi đầu nhìn móng tay chứ không nhìn mình, khẽ hỏi: "Em sao vậy?"

"Không nhìn anh, không quen à?"

Ngón tay Trịnh Nhạc Nhiên bất giác nắm lại, móng tay khẽ báu vào thịt, cô nhỏ giọng ừm một tiếng.

"Không thích?"

Khâm Minh lại hỏi, ánh mắt không rời cô vợ. (4

Biết cô không quen, đứng ngồi không yên có phần là do bị mình nhìn chằm chằm nhưng anh vẫn muốn nhìn. Anh bỗng nhớ tới câu nói của mẹ anh hôm hôn lễ. Mẹ nói mẹ thay anh nhìn rồi, vợ anh rất đẹp nha. Thật ra để anh nói thì Trịnh Nhạc Nhiên không phải rất đẹp, không thuộc loại đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, ngược lại còn chỉ thường thường thôi. Nhưng thường thường vẫn là vợ anh, trong mắt anh bây giờ lại thành đặc biệt, anh muốn nhớ rõ cô. Ai biết một ngày nào đó lại không nhìn thấy được nữa, hay tất cả lúc này chỉ là ảo giác tốt đẹp của anh.

Lần này Trịnh Nhạc Nhiên không đáp lại liền, mãi một đỗi, cứ như đã sắp xếp xong những gì muốn nói rồi mới đáp: "Không phải không thích."

"Không phải của anh nên không tự nhiên lắm."

Cho dù đôi mắt kia rất đẹp, chủ nhân của nó cũng là người tốt, nhưng chung quy ra vẫn là đồ của người khác, không phải của anh nên không quen. Có lẽ sau này sẽ quen, nhưng chính là bây giờ nói thích thì quá giả. Rốt cuộc cho dù không có nó, cô thích vẫn là người đàn ông này thôi.

Khâm Minh hiểu được cảm nhận trong lòng của cô nên anh cười, bỗng nhiên muốn ôm cô một cái.



"Nhạc Nhiên, lại đây." C°

Trịnh Nhạc Nhiên không hiểu lắm nên bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía anh. Lúc đối diện với biểu tình quen thuộc của anh, cô ngẩn ra. Sau đó không đợi anh nhắc lại hay giải thích rõ hơn cô đã động thân leo lên giường, ngồi quỳ bên cạnh anh, mặc anh ôm. Cô cũng đưa tay ôm eo anh, dựa đầu vào hỏm cổ anh.

Gần sát như vậy, giống như cái đêm trước khi anh làm phẫu thuật, thế mà lại mạc danh khiến cô yên tâm, trái tim cũng bình lặng lại.

Không sao, đây vẫn là anh, là chồng cô, không phải biến thành một người khác.

Lúc này ở bên ngoài hành lang bệnh viện, ba mẹ Khâm tiễn bác sĩ xong trở về, mẹ Khâm bỗng nhiên nhìn thấy trước cửa phòng bệnh con trai bà lấp ló bóng một người con gái. Bà kéo tay chồng hỏi:

"Ủa ông xã, đó là ai vậy?"

"Ai co?"

"Người đứng ngoài phòng bệnh của con trai ông đó."

Ba Khâm vừa nghe liền nhìn đến cửa phòng bệnh của Khâm Minh đã cách họ không xa.

Nhưng cũng đúng lúc người kia phát hiện ra họ nên quay đầu rời đi, ba Khâm cũng chỉ kịp thấy đó là một cô gái thôi.

Ông bất giác nhíu mày nhưng vẫn đáp: "Không biết."

"Tôi trông có chút quen quen đó, nhưng nhất thời không nhớ ra."

Mẹ Khâm nói, mắt còn nhìn theo hướng cô gái kia rời đi, suy đoán: "Có khi nào là người quen của Khâm Minh không? Sao lại lấp ló ở đó mà không vào nhỉ, thấy chúng ta còn chạy.

"Bà nghĩ nhiều rồi, chắc chỉ là người qua đường vô tình đứng đó thôi."



Ba Khâm ngược lại không để chuyện này trong lòng, kéo tay bà đi vào phòng con trai.

Mặc dù mẹ Khâm không đồng tình với cách nói này của ông nhưng sau khi vào phòng, thấy con trai con dâu đang rút vào nhau bà lại nhất thời quên mất chuyện này, chỉ lo trêu ghẹo con dâu đến đỏ mặt.

Hai ngày sau xác định Khâm Minh đã hoàn toàn không có vấn đề, người một nhà họ Khâm kéo nhau về nhà trong niềm vui lớn. Mẹ Khâm vui đến nổi còn định tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng nữa nhưng bị Khâm Minh thẳng thừng từ chối.

Vốn dĩ Khâm Minh định đi hưởng tuần trăng mật với vợ sau khi sáng mắt nhưng chuyện đó không thể làm ngay được, nên mấy ngày sau đó hai vợ chồng đều rút trong phòng, làm quen với cuộc sống khi có thêm một đôi mắt.

Đó là một trải nghiệm rất khó nói.

Tỷ như trước đây Trịnh Nhạc Nhiên có thể tùy tiện muốn làm gì làm, có dù có trộm nhìn anh chồng cả ngày cũng không xấu hổ. Bây giờ anh chồng sáng mắt rồi, đổi lại anh nhìn cô cả ngày, Trịnh Nhạc Nhiên chỉ hận không kiếm cái lỗ chui vào, nói gì đến nhảy nhót hát ca trong nhà. C

Khâm Minh chợt phát hiện cô vợ mình chỉ được cái tiểu nhân đắc chí, ngoài mạnh trong yếu. Nhìn thì rất là bất trị, thật ra cô chỉ dám mạnh miệng với người yếu thôi, gặp kẻ mạnh là cô rụt vòi liền. (3°

Như bây giờ bị anh nhìn chằm chằm, anh hỏi cô: "Sao dạo này không thấy em nhảy?"

"Không phải em rất thích nhảy ư?"

"Anh đã muốn xem em rốt cuộc điên cuồng cỡ nào lâu rồi. Hay chúng ta vào phòng thu âm thử nha." *

"Em không thích!"

Trịnh Nhạc Nhiên ôm tai, kiên quyết từ chối nhận những lời đó của anh.

Khâm Minh trêu vợ đến thích ý, không để ý cô kháng cự, kéo cô vào phòng đàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.