"Dạ."
Trịnh Nhạc Nhiên cúi đầu đáp.
Chẳng qua thái độ của cô quá lạnh nhạt khiến Trịnh Nhạc Trọng cũng thấy lúng túng vì hổ thẹn trong lòng, cuối cùng ông cũng không hỏi cô đi đâu mà chỉ nói: "Vậy con đi đi, nhưng nhớ đừng về khuya quá, cũng đừng đến những nơi quá hỗn loạn, con nên nhớ con sắp gả đi rồi, nên giữ danh tiếng tốt."
"Ba sẽ chuyển cho con thêm ít tiền, mua sắm thêm cho mình ít món đồ đi, cũng đừng tiết kiệm."
"Ba, con nữa!"
Trịnh Nhạc Nhiên còn chưa nói gì Trịnh Nhạc Dao đã ầm ĩ vòi vĩnh.
Luôn như vậy, Trịnh Nhạc Dao không bao giờ chịu thua kém, cô có cái gì cô ta cũng muốn có, dù rằng cô ta không cần đòi thì vẫn có phần của mình... À không, là hai phần, của Lữ Mộng Lan nữa.
Trịnh Nhạc Nhiên rũ mắt, không cảm xúc cảm ơn ông ta.
Chẳng có người đàn ông nào không thích bản thân công danh thành đạt, gia đình hòa hợp, Trịnh Nhạc Trọng nhìn thấy cảnh tượng này chỉ có cười không khép được miệng không ngừng nói tốt. Trịnh Nhạc Nhiên nhìn một nhà ba người bọn họ đầm ấm bên nhau, cô không tiếng động lùi ra khỏi căn nhà đó.
"Hô!"
Vừa ra tới đường lớn cô cũng không nhịn được mà thở hắt ra một hơi, lại mạnh mẽ hít vào hai hơi thật lớn không khí đầy mùi khói bụi bên ngoài lại không hề thấy khó chịu nở nụ cười vô ưu vô lo, nháy mắt như không còn phiền muộn mà chạy về phía trạm tàu điện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735896/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.