Chương trước
Chương sau

Lục Sóc gật đầu.

Được cho phép, An Đào Đào vui sướng rời khỏi phòng làm việc.

Lục Sóc nhìn bóng lưng cô rời đi, đôi mắt càng sâu xa nhưng lại không hề dao động, giống như thợ săn chờ đợi con mồi mắc câu, mà bây giờ cũng không phải lúc vồ mồi, còn quá sớm.

Anh có thể chậm rãi chờ.

'Trở về phòng, An Đào Đào vô cùng vui vẻ nhào lên giường lớn.

Cô còn duỗi chân ra, đạp loạn xạ mấy phát.

Hôm nay là một ngày vui sướng, cái gì cũng nói ra hết rồi, cũng không thiếu mất miếng thịt nào, thái độ của Lục Sóc cũng tốt đến lạ, đúng là gặp quỷ rồi, có điều vui vẻ là được.

Ẩm mấy lần, An Đào Đào thực sự mệt mỏi nên rửa mặt đi ngủ.

Cô nằm lì trên giường, hai cánh tay giống như ngọc bích lộ ra ngoài, có lẽ có hơi lạnh, cô rụt người lại nhưng vẫn chưa tỉnh.

Không bao lâu, cửa phòng cô đã được mở ra, Lục Sóc ẩn trong đêm tối từng bước một đi về phía cô, An Đào Đào ngủ say như chết, hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm đang đến gần.

Đứng vững bên giường cô, Lục Sóc liếc mắt nhìn gương mặt đang ngủ của cô, cô ngủ rất ngon, giống như một chú thỏ trắng nhỏ không hề phòng bị, nhưng dáng vẻ cô lộ ra rằng nanh trên tiệc rượu kia lại khiến người ta khó mà quên được.

'Thật sự vừa giống như hồ ly lại vừa giống một chú sói con.

Lục Sóc nhìn chằm chằm, nhưng từ đầu tới cuối không có ra tay, mà là dịch chăn của cô, nhét hai cánh tay lộ ra ngoài của cô vào, sau khí làm xong, Lục Sóc xoay người rời đi, nhưng đôi mắt vô cùng sâu thẳm kia lại giống như đang ngầm phát lực, chờ đợi ngày lành thưởng thức con mồi.

Hôm sau.

Giấc ngủ này của An Đào Đào cực kỳ tốt, đặc biệt yên tâm và ngon giấc.

Cô rửa mặt rồi mặc quần áo thường ngày vào, vui vẻ xuống tầng.

Hoàng Sâm đã biết chuyện trên bữa tiệc, ánh mắt nhìn An Đào Đào giống như gặp quỷ, nhưng. trong chốc lát lại cảm thấy chẳng có gì là lạ.

Những tài liệu hồ sơ lúc đó là anh ta điều tra, lúc ấy Lục Cửu Gia liếc nhìn cũng không nói gì mà trực tiếp giấu hồ sơ di.

Sau đó anh rất khoan dung với cô, mặc kệ cô làm gì cũng sẽ tha thứ, còn mua rất nhiều đồ quý giá cho cô, thậm chí còn đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, đây còn không phải là yêu sao?

“Chị dâu, bữa tiệc hôm qua có phải rất náo. nhiệt không?” Hoàng Sâm mỉm cười hỏi, trên mặt đều là vẻ sùng bái.

An Đào Đào nhìn anh ta cười n‹ cực kỳ náo nhiệt, còn náo loạn một vở kịch lớn của năm luôn, chắc anh cũng biết chứ?”

“Đúng đúng đúng, tôi và anh Đàm đều sợ ngây người, An Định Nhiên gì đấy thật to gan, dám gây ra náo loạn lớn ở tiệc rượu, cuối cùng lại bị ném ra ngoài.”

An Đào Đào nâng. lên, thâm trầm nói: “ Cửu Gia các anh có sai các anh điều tra thêm chuyện An Định Nhiên bỗng nhiên xuất hiện trong bữa tiệc không?”

“Không có.” Hoàng Sâm lắc đầu, lại nhìn An Đào Đào mấy lần, sao cứ cảm thấy tính cách của cô có hơi khác lúc trước

"Trước kia cô nói rất nhỏ nhẹ, trông vô cùng ngoan ngoãn, nhưng bây giờ cảm thấy thả lỏng. hơn, hình như càng tự tại hơn.

“Chỉ dựa vào thân phận của An Định Nhiên, mà có thể có nhiều tay chân như vậy trên tiệc rượu, Cửu Gia cũng không hoài nghỉ chút nào sao? ” An Đào Đào thắc mắc hỏi.

Bị cô hỏi như vậy, Hoàng Sâm cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Cửu Gia không có bảo điều tra: “Cửu Gia không bảo điều tra.”

“Ồ.” An Đào Đào cụp mắt xuống.

Không bảo điều tra có lẽ là Lục Sóc cũng. không để ý những thứ này, cũng có thể là anh biết ai làm ra, không cần đi tra.

Dù sao còn có tin nhắn điện thoại kia.

Hoàng Sâm hỏi: “Chị dâu, chị muốn bảo Cửu Gia điều tra à?”

An Đào Đào vung tay, bình thường trở lại: “ Không cần, Cửu Gia muốn cho tôi biết, tôi chắc chắn sẽ biết."

Không cho cô biết, cho dù đi thăm đò cũng chỉ có thể nhận được mấy lời nói qua loa cho có lệ... Không cần thiết.

Lúc này bên ngoài biệt thự bông truyền đến một chút động tĩnh.

“Đào Đào, Đào Đào, cậu có nhà không?”

“Đào Đào...”

An Đào Đào rất nhanh nghe được tiếng gọi, cô đi ra ngoài phòng khách nhìn thấy thấy Chu Mễ đứng ngoài cửa lớn biệt thự không ngừng la lớn, vẻ mặt rất vội.

Hoàng Sâm cũng nhìn thấp, hai tay đút túi quần nhàn nhã nói: “Chị dâu, cô gái kia là bạn học của chị nhỉ?”

“Là Chu Mễ, không biết tại sao hôm nay cô ấy đột nhiên tới, tôi đi mở cửa.” An Đào Đào mỉm cười chạy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Chu Mễ đã bổ nhào lên người An Đào Đào, cẩn thận kiểm tra trên người cô, không buông tha bất cứ ngóc ngách nào.

An Đào Đào bị một loạt động tác của cô ấy làm cho bối rối, đây là tình huống gì?

“Chu Mễ, cậu làm gì vậy hả?” Vẻ mặt An Đào. Đào vô cùng hoài nghĩ, để mặc Chu qua lắc lại.

Chu Mễ kiểm tra một lần rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn may còn ổn, không có bị thương, không cụt tay cụt chân.”

An Đào Đào nghe xong lại bối rối: “Cậu sao. vậy? Tớ không bị thương gì cả.”

Chu Mễ hít mũi, vẻ mặt sợ hãi quá mức nói: “ Đào Đào cậu biết không? Hôm qua làm tớ sợ muốn chết, tớ nghe nói An Định Nhiên gây chuyện trong bữa tiệc, nói cậu thay cô ta gả cho Lục Cửu Gia, còn nói xấu cậu rất nhiều rất nhiều, Đào Đào không sao chứ? Lục Cửu Gia có làm khó cậu không?”

“Không có, không làm khó tớ.” An Đào Đào chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp linh động: “Lẽ nào bọn họ không kể tớ và Lục Cửu Gia vợ chồng tình thâm, An Định Nhiên khóc lóc om sòm lần qua lăn lại cũng không thể chia rẽ à?”

"Hả?" Chu Mễ sửng sốt một chút.

An Đào Đào lại bật cười: ''Bọn họ không kể Cửu Gia chọn tớ ngay tại chỗ, còn ném An Định Nhiên ra ngoài à?”

“Hả?" Chu Mễ trợn mắt há mồm.

An Đào Đào cười đưa Chu Mễ vào phòng. khách: “Đừng lo lắng, Cửu Gia hiểu đúng sai, sao có thể làm khó tớ chứ?”

Chờ lúc ngồi trên ghế sofa, Chu Mễ mới giật mình hoàn hồn: “Hình như bọn họ có kể, nhưng tớ lo cho cậu quá, hơn nữa bọn họ cũng không biết suy nghĩ của Lục Cửu Gia, lỡ như về nhà anh ta làm gì cậu thì sao?”

“Không có đâu, yên tâm.” An Đào Đào xoa bóp vai cô ấy, nở nụ cười ngọt ngào với cô ấy.

'Thấy cô cười vui vẻ đến như vậy, Chu Mễ yên tâm hơn hẳn, nhưng vẫn có hơi sốt ruột: “Chuyện đó, An Định Nhiên nói thật à?”

“Nửa thật nửa giả.” An Đào Đào rót ly nước cho cô ấy: “Tớ là con riêng, nhưng tớ cũng không phải chủ động mạo danh thay thế, là bọn họ đánh thuốc mê tớ rồi đưa tới, còn may Cửu Gia là người hiểu đúng sai, nên tớ mới có thể bình yên vô sự, còn có thể nhận giấy chứng nhận kết hôn với Cửu Gia, An Định Nhiên thấy tớ sống tốt nên muốn ngồi mát ăn bát vàng.”

Chu Mễ nghe xong tức giận đập bàn: “Đậu xanh rau má, rác rưởi!”

*Tay đau không?” An Đào Đào cười hỏi.

Chu Mẽ lúc này mới muộn màng cảm thấy đau muốn khóc: “Đau chết tớ rồi...”

“Cẩn thận chút đi.” An Đào Đào xoa tay cô ấy.

Chu Mễ được xoa dịu giảm đau nên cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tớ hiểu tại sao An Định Nhiên luôn ép cậu rồi, thì ra là thấy cậu sống tốt, muốn. không làm mà hưởng, mơ đẹp ghê!”

“Chính là như vậy, mơ tưởng hão.” An Đào. Đào ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại hơi buồn.

Nếu như có thể thuận lợi rời đi thì còn tốt hơn nhiều.

Đáng tiếc, Lục Sóc giống như ma quỷ, còn nói chỉ cần cô, đáng sợ muốn chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.