Bà cụ Kỷ cầm chuỗi hạt Phật, nhìn An Đào Đào với ánh mắt vô cùng dịu dàng,
Mẫn Dao đã chuẩn bị trái cây, nhiệt tình đưa cho An Đào Đào ăn.
Kỷ Thần nhìn cô với đôi mắt ướt át, như đang nhìn một vị cứu tỉnh nào đó.
An Đào Đào vừa thích ứng, đã bị bọn họ nhìn đến da đầu ngứa ran: “Việc đó, anh Kỷ Liên Quân đâu rồi ạ?”
“Anh trai tôi đang vẽ tranh trong vườn, anh ấy nói chỉ cần cậu đến đây, bảo bọn tôi đưa cậu đến đó.” Kỷ Thần gãi đầu, nói vậy.
An Đào Đào không thấy có gì không ổn.
'Trước đây, trong mắt Kỷ Liên Quân chứa đầy. sự xa lạ và cô độc, nhưng hiện tại anh ta lại vào khu vườn, còn đang vẽ tranh, điều này cho thấy. anh ta đang hưởng thụ cuộc sống, tâm trạng cũng tốt hơn trước đây.
Việc này với bác sĩ mà nói, thấy bệnh nhân như này là điều rất đáng mừng.
“Vậy giờ chúng ta qua đó đi?” An Đào Đào hỏi ý kiến của cậu ta.
'Kỷ Thần liên tục gật đầu: “Được!”
'Khi họ đến khu vườn, An Đào Đào nhìn thấy Kỷ Liên Quân đang vẽ tranh, tranh vẽ là một bức tranh sơn đầu tuyệt đẹp, anh ta vẽ tất cả những. cảnh đẹp trong khu vườn, nó thực sự rất đẹp.
Người đàn ông hiển lành đang ngồi trên xe lăn, tay cầm cây cọ vẽ, khi anh ta cúi đầu, những, đường nét dịu dàng lộ ra dưới ánh nắng, phản chiếu vào mắt mọi người.
Không thể không nói, Kỷ Liên Quân thật đúng là người con trai như ngọc, nếu có thể đứng dậy, vượt khỏi thế tục, có khi sẽ thán phục trước tài năng của anh.
Sau khi nhìn một lúc, An Đào Đào thu hồi ánh mắt.
Lúc này, Kỷ Liên Quân cũng cảm nhận được sự tồn tại của cô, anh ta buông cọ vẽ xuống, hơi quay đầu: “Cô đến rồi.”
Giọng điệu rất tự nhiên, nhưng rõ ràng là xa lạ.
An Đào Đào nhún vai, bình tĩnh đi tới: “Đúng vậy, tôi đến châm cứu cho anh.”
Vừa nói, An Đào Đào vừa lấy kim châm đã khử trùng ra, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại có một sức hút khó tả khiến người ta khó có thể rời mắt.
Khi cô cầm kim châm, cả người cô như phát. sáng, đôi mắt sáng long lanh, đặc biệt là nốt ruồi dưới đuôi mắt, chói lọi và lấp lánh vô cùng.
Ánh mắt Kỷ Liên Quân 1óe lên, nhưng rất nhanh lặng lẽ dời mắt đi.
An Đào Đào cúi xuống xắn ống quần anh ta lên, tuy vẫn là đôi chân teo tóp đó nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều, có cảm giác, có sức sống, thậm chí còn béo thêm ít da thịt.
Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.
An Đào Đào kiểm tra một lượt, trên mặt chan chứa sự vui mừng: “Anh khôi phục tốt lắm, xem ra gần đây anh rất nghe lời bác sĩ.”
Kỷ Liên Quân nuốt nước miếng, đúng là trước đây anh ta không nghe lời bác sĩ, lần trước ở bệnh viện cũng thể hiện rõ ràng, nhưng mà, cô còn nhớ kỹ như vậy, lại còn dùng những lời này để hơn thua với anh ta.
'Trông như cừu con, nhưng trên thực tế lại là người có tính không bao giờ chịu thiệt.
Kỷ Liên Quân lại nhìn đi chỗ khác, trên mặt tràn đầy xa cách.
An Đào Đào cũng không để ý lắm, dù sao cô chỉ đến chữa bệnh thôi, cũng không phải đến để đỗ dành người nào đó vui vẻ.
Sau khi chữa khỏi bệnh, cô sẽ nhanh chóng rời đi.
An Đào Đào nhanh chóng châm cho Kỷ Liên Quân, khi châm cứu, vẻ mặt cô càng thêm nghiêm túc, mỗi tế bào đều như phát sáng, khiến người ta không thể rời mắt lần nữa.
Kỷ Liên Quân cụp mắt xuống, phát hiện lông mi của cô cong lên rất dài, khi bị ánh nắng chiếu vào sẽ để lại bóng đen, dưới lông mi là một đôi mắt đen sâu thẳm, giống như được nhuộm bằng, màu đẹp nhất thế gian.
Một cô gái như vậy, nếu ở bên Lục Sóc, đúng thật là đưa đê vào miệng cọp, dường như có thể đoán trước được cảnh thê lương sau này.
Ánh mắt Kỷ Liên Quân khẽ động, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, khẽ mím môi, đột nhiên nói: “Thật ra, lần trước Lục Sóc tới đây, cũng không đơn giản muốn ở bên cô.”
An Đào Đào đang muốn rút châm, nghe thấy giọng nói của Kỷ Liên Quân, nghỉ hoặc ngẩng đầu lên: “Hả? Có vấn đề gì sao?"
Cô đã sớm đoán được, mục đích của Lục Sóc nhất định không đơn thuần như vậy, nhất định có lợi ích to lớn gì đó đang đợi anh.
Nhưng cô không ngờ người luôn lạnh nhạt và thờ ơ như Kỷ Liên Quân sẽ nói những lời này với mình, chẳng lẽ thấy cô đang tận tâm châm cứu cho anh ta nên anh ta tỏ lòng thương xót sao?
An Đào Đào kinh ngạc xong thì nhanh chóng. lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đưa tay rút kim ra.
'Kỷ Liên Quân nhìn chằm chằm cô, trong phút chốc không nhìn thấu cô.
Một lúc sau, Kỷ Liên Quân lại lên tiếng, nói: * Trong mắt anh ta chỉ có lợi ích, anh ta sẽ lợi dụng mọi thứ nếu có thể.”
'Ngụ ý là Lục Sóc sẽ lợi dụng An Đào Đào.
An Đào Đào đã sớm đoán ra, vậy nên cũng không lánh ngạc lắm, cô lại ngước mắt nhìn Kỷ Liên Quân, nhún vai nói: “Những việc này, anh không nói, tôi cũng biết.”
Cô sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng Lục Sóc đến đây chỉ đơn giản là muốn ở bên cô thôi đâu.
Hai mắt Kỷ Liên Quân lóe lên, hơi giật mình, sau đó, từ trong miệng truyền ra một giọng nói lãnh đạm: “Cô không khó chịu sao?”
An Đào Đào rút từng kim châm ra, thản nhiên nói: “Tại sao lại thấy khó chịu chứ?”
Lông mi của cô run lên, dưới hàng mi dài mảnh là một đôi mắt trong veo sạch sẽ, không có một chút u buồn khó chịu nào, ngược lại còn có chút ẩm ướt, sáng long lanh, cực kỳ xinh đẹp.
Vốn đĩ cô không có cảm giác gì với Lục Sóc thì tại sao cô phải buồn chứ?
An Đào Đào đặt kim châm vào một chiếc túi vải nhỏ, sau đó bắt mạch cho Kỷ Liên Quân.
Kỷ Liên Quân vô thức đưa mắt nhìn cô, đúng thật là không nhìn thấy chút đau buồn hay bỉ thương gì trong mắt cô, cô vẫn tỏ ra vẻ không hề liên quan đến mình, rất đáng kinh ngạc.
Bác sĩ An này cởi mở hơn anh ta tưởng tượng, thậm chí còn rất trong sạch.
Tuy cô rất thân cận với Lục Sóc, nhưng có thể giữ trong sạch thế này, càng khiến anh ta bất ngờ hơn.
Kỷ Liên Quân cười, ánh mắt ấm áp như ngọc, trong mắt hình như có một tầng ánh sao chiếu xuống, không bao lâu sau, ánh sao trong mắt biến mất, anh ta lại trở về với đáng vẻ xa lạ và lãnh đạm, không nói thêm câu nào.
Bắt mạch xong, An Đào Đào buông tay ra, nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ tới châm cứu cho anh, anh cứ tiếp tục duy trì như bây giờ đi.”
“Ừ,” Kỷ Liên Quân gật đầu, giọng nói trong, trẻo êm tai thoang thoảng trong gió.
An Đào Đào đeo túi vải nhỏ lên người, xoay người rời đi.
Kỷ Liên Quân nhìn bóng lưng rời đi của cô mà vẫn không nói lời nào, khi thấy đám người đi xa, anh ta lại cầm cọ lên bắt đầu vẽ.
'Vừa đi ra ngoài, người nhà họ Kỷ đã vây quanh. cô hỏi tình hình của Kỷ Liên Quân.
An Đào Đào trả lời từng người một: “Mọi người yên tâm đi, anh Kỷ Liên Quân đang hồi phục rất tốt, chỉ cần kiên trì, chắc chắn có thể đứng dậy.”
An Đào Đào thốt ra lời này là đã chắc chắn sẽ chữa khỏi cho Kỷ Liên Quân, dù sao tố chất của Kỷ Liên Quân rất mạnh, chỉ cần anh ta không tìm chết thì chắc chắn có thể đứng dậy.
Nghe câu trả lời khẳng định của cô xong, người nhà họ Kỷ rất vui mừng, càng thêm nhiệt tình với An Đào Đào.
Được nhiều người nhiệt tình vây quanh như vậy, An Đào Đào dở khóc dở cười, khi cô chuẩn bị rời đi, người nhà họ Kỷ đã cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, đây đều là quà cảm ơn, cô chỉ có thể mỉm cười nhận lấy.
Hoàng Sâm đến, giúp cô cầm đống đồ ăn vặt.
Đống đồ ăn vặt này là đồ nhập khẩu, rất đắt tiển, mùi vị chắc ngon lắm đây.
Hai người rời khỏi nhà họ Kỷ, Hoàng Sâm chuyển đồ ăn vặt vào thùng xe, nói: “Chị dâu, bọn họ xem chị như đứa trẻ vậy, lại còn tặng nhiều đồ ăn vặt thế này.”
An Đào Đào lấy một túi khoai tây chiên ăn, vừa giòn vừa ngon: “Này, chẳng lẽ đồ ăn vặt chỉ đành cho trẻ con, người lớn không thể ăn hay sao?"
Hoàng Sâm hơi sửng sốt: “Tôi chỉ nói đùa thôi, không có ý đó.”
“Ổ,” An Đào Đào nhìn thoáng qua đồ ăn vặt ở thùng xe, nói: “Ở sau xe có rất nhiều đồ ăn vặt nếu anh muốn ăn thì cứ chọn một cái.”
'Thấy cô ăn “rộm rộm” rất ngon lành, Hoàng Sâm cũng có chút thèm.
Anh ta chọn đại một gói căng phồng, ngồi vào ghế lái, sau đó, xoay vô lăng lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Kỷ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]