Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, Lục Sóc nheo mắt lại, đáy mắt u tối khó hiểu: "Phá như thế nào?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Đào Đào nhăn lại, hậm hực nói: "Chúng tôi vừa trang trí xong thì ai đó đã phá bỏ trang trí gian hàng của chúng tôi, đập nát vụn luôn, ngay cả hệ thống camera cũng bị phá mất."

Lục Sóc nghe xong, vẻ mặt không chút thay đổi.

An Đào Đào lén nhìn mặt của anh, nói: "Tôi nghe nói, không tham gia lễ hội văn hoá sẽ bị đuổi học, lúc đó, tôi đột nhiên lóe lên một ý tưởng, nghĩ tới dùng châm cứu trị bệnh đầy bùng, hiệu quả cũng không tệ."

Không chỉ không tệ, quả thật ngay cả giáo viên cũng rất thích!

Có thể nói, ở lễ hội văn hoá không có một gian hàng nào như thế này cả, cộng với sự đánh giá cao, chắc chắn có thể bộc lộ hết tài năng.

Nghĩ đến đây, trong mắt An Đào Đào tràn đầy tự tin, đáy mắt cũng nhuộm đầy ý cười sáng. lạn.

“Hệ thống camera bị hỏng ư?" Đột nhiên Lục Sóc lên tiếng, giọng nói khàn khàn xẹt qua tai cô.

An Đào Đào đối điện với ánh mắt của anh, tự nhiên luống cuống: "Đúng vậy, hỏng, bị hỏng rồi."

Lục Sóc lại hỏi, nhìn chằm chằm cô không. tha: "Camera từ xa ở đâu?"

An Đào Đào ngây người trong nháy mắt, lúc ấy bọn họ chỉ nhìn camera ở lân cận, thấy đã bị người khác phá hư, bọn họ theo thường lệ cho rằng nếu hư rồi thì không nhìn thấy gì được nữa, lại càng không nghĩ tới camera từ xa.

"Không có, lúc ấy rất rối, hoàn toàn không có nhớ tới..." An Đào Đào nói đúng sự thật.

Lục Sóc nhẹ nhàng đáp lại, không nói gì nữa.

An Đào Đào liếc nhìn anh một cái, có hơi không rõ tại sao anh lại hỏi như vậy, cô liếm môi, cần thận hỏi: "Cửu Gia, anh hỏi như vậy, có phải anh nghỉ ngờ camera từ xa có thể ghi lại được cái gì đó đúng không?"

Ánh mắt Lục Sóc rơi trên người cô, nói: "Được, tôi đi xem với em."

An Đào Đào ngạc nhiên nhìn Lục Sóc, hai mắt phát sáng như ngôi sao: "Thật vậy hả? Nếu như. Cửu Gia đã ra tay, kẻ phá hoại nhất định không còn chỗ nào để trốn nữa."

Lục Sóc bánh bao xuống, đôi mắt tối đen như mực hiện lên một tia quỷ quái, anh hơi lại gần, nói: "Sau đó thì sao, em muốn báo đáp tôi như thế nào:

An Đào Đào nghe xong, bỗng nhiên mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Cái gì thế?

Còn muốn báo đáp, Lục Sóc anh trở nên không biết xấu hổ lúc nào như vậy hả?



An Đào Đào đỏ mặt, phồng miệng, thiếu chút nữa trở thành cá heo, cô cắn môi, do dự nói: "Tôi mời Cửu Gia đi ăn."

Lục Sóc cười nhạo: "Vừa nãy đã ăn rồi."

Mặt An Đào Đào đỏ như máu, khó khăn hỏi: "Vậy Cửu Gia muốn tôi báo đáp thế nào?"

Lục Sóc nghiêng người về phía trước, đè cô trên bãi cỏ.

Cảm nhận được mặt cỏ mềm mại, lưng An Đào Đào lập tức cứng đờ, cả người cuống quýt, trong đầu nổ "Oanh" một tiếng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Đây...

Rốt cuộc là tình huống gì vậy hả?

Đột nhiên Lục Sóc đè cô ở dưới thân, chắc. không phải là muốn làm gì cô chứ?

Nhưng đây là đang ở bãi cỏ trong trường học, là nơi dạy học lý tưởng, Lục Sóc sao có thể làm xằng bậy được?

Huống chỉ, bên kia còn có nhiều học sinh như vậy, nếu như bị bọn họ nhìn thấy, về sau cô làm. sao còn mặt mũi làm người chứ?

An Đào Đào vô cùng bối rối, muốn đẩy Lục Sóc ra: "Cửu Gia, anh muốn làm gì, nơi này là trường học...

Thấy vẻ mặt bối rối của cô, Lục Sóc nhướng mày khiêu khích nhưng trong lòng lại sung sướng hơn, anh hỏi: "Tại sao ở trường học lại không thể làm được?"

Giọng nói anh hơi khàn, mang theo hương vị mê hoặc người khác, đường như đang trêu đùa cô.

An Đào Đào đỏ mặt, đứt quãng nói: "Trường học là nơi giáo dục con người, đáng vẻ này của Cửu Gia rất không thích hợp, hơn nữa, xung quanh còn có nhiều sinh viên, nếu bị bọn họ nhìn thấy, tôi sao có thể làm người được nữa?"

Lục Sóc trầm mặc, giống như đang suy nghĩ lời nói của cô, thấy cũng hơi có lý, sau một lúc, anh mới trầm ngâm nói: "Có lý."

An Đào Đào nghe vậy, hai mắt nhất thời sáng. bừng lên: "Vậy Cửu Gia có thể thả tôi ra không?"

Lục Sóc không thả cô ra, vẫn đè lên người cô, nhiệt độ trên người anh rất nóng, hơi thở nam tính không ngừng thổi đến, mang theo tính xâm lược.

Đáy mắt An Đào Đào hồng hồng, ánh mắt mơ hồ: "Cửu Gia?"

Khoảng chừng qua vài giây, Lục Sóc mới chậm. rãi mở miệng, đáy mắt vẫn u ám như trước, nhưng giống như ẩn chứa một tỉa vui sướng kỳ lạ: “Nói cách khác, nơi nào không có người thì có thể sao?"

An Đào Đào trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Lục Sóc.



Kẻ tâm thần này tại sao lại xuyên tạc ý của cô hả, cô không có nói như vậy, cho dù là nơi không có người cũng không thể.

"Không phải." An Đào Đào liều mạng lắc đầu, bởi vì bối rối mà để lộ sự chán ghét và chống đối trong mắt, không thể che giấu, cũng vừa vặn khiến Lục Sóc nhìn thấy.

Lục Sóc nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, đột nhiên nắm chặt hai tay, ánh mắt tối tăm như giếng cổ, không chút gợn sóng, không khí xung quanh cũng đông lại, lạnh lẽo như đang ở trong núi bằng.

Anh đối với cô bao dung như vậy, nhưng cô lại chống đối như thế, không muốn anh chạm vào sao?

Lẽ nào cô muốn người khác chạm vào ư?

Lục Sóc nhíu mày, giống như mãnh thú nhe răng, khát máu khiến người ta sợ hãi.

An Đào Đào nhìn vẻ mặt của anh, lập tức bị dọa sợ, lúc cô đi ăn với Kỷ Thần vẻ mặt anh chính là như vậy, lúc ấy cô sợ tới mức đâm anh một nhát.

Cho đến ngày hôm nay, anh lại bày ra vẻ mặt như vậy, âm u lãnh lèo, giống như đang kiểm nén một động thái nào đó.

Cô cắn môi, bị dọa tới không thở được, toàn thân khó chịu.

Hôm nay cô không có làm gì sai, nói gì sai hết, sao anh lại nổi điên cơ chứ?

An Đào Đào định nói gì đó để xoa dịu cơn giận của Lục Sóc, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Lục Sóc đã hôn xuống, hôn rất mạnh bạo, giống như cuồng phong bão táp, lại giống với mãnh thú đang cấu xé gì đó, khiến An Đào Đào thất điên bát đảo, đau đớn ở khóe miệng khiến cô không ngừng cau mày, sắc mặt hơi tái.

Lúc An Đào Đào nghĩ mình sẽ bị hôn đến chết, cuối cùng Lục Sóc cũng tốt bụng buông cô ra.

Nhưng khóe miệng của cô đã bị cắn đến rách da, cô liếm một chút, còn có mùi máu tươi tràn trong khoang miệng.

An Đào Đào đau đến nhe răng, vẻ mặt tái nhợt đứng lên.

Lục Sóc đưa tay lau nước mắt của cô, hơi nóng từ chóp mũi của anh phả vào mặt cô, ấm áp triển miên, mang theo tính chiếm hữu không thể nói thành lời.

Cả người An Đào Đào sợ run, cũng không đám. nói câu nào nữa, cũng không đám lộn xộn, chỉ sợ Lục Sóc lại nồi điên làm ra chuyện gì đó.

Lục Sóc phát điên xong không nói gì, khôi phục vẻ mặt bất biến, anh từ trên người An Đào Đào đứng lên, trầm mặc ăn bánh bao, hệt như người vừa mới nổi điên không phải là anh vậy.

An Đào Đào run rẩy, phồng mang trợn má như con cá nóc.

Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy hả?

Tự nhiên nổi điên, đọa rồi cắn cô, sau đó lại không nói gì, càng không thèm giải thích, thậm chí còn ăn bánh bao như không có chuyện gì xảy ra, lúc trước ở nước S cùng nhau trải qua sinh tử, giờ phút này tất cả đều ném cho chó ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.