Chương trước
Chương sau
Sau khi sửng sốt vài giây An Đào Đào nhanh chóng hồi phục tỉnh thần và suy nghĩ nên trả lời như thế nào.

“Nói đi.” Lục Sóc cau mày nhất thời có chút không kiên nhẫn.

An Đào Đào trợn to hai mắt, cô không đám. nghĩ nữa, nói thẳng ra: "Hai tay đều chạm!!"

Khi châm cứu cô dùng hai tay ấn vào chân của Kỷ Liên Quân, không ngờ giờ phút này Lục Sóc vẫn còn đang suy nghĩ tới nó, nhưng rõ ràng lúc đó anh cũng không để ý nhiều mà.

Sự im lặng trước đó có phải là bước đầu chuẩn bị cho một cơn bão?

An Đào Đào đột nhiên có chút sợ hãi đán chặt mắt vào Lục Sóc, sợ rằng anh sẽ làm ra chuyện gì đó kinh khủng.

Lục Sóc cụp mắt xuống nhẹ nhàng hôn lên tay cô, giống như đang đọn đẹp thứ gì đó không sạch sẽ. Động tác đó khiến gò má An Đào Đào đỏ bừng, như đang chảy máu.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Lục Sóc điên. cuồng như vậy, khuôn mặt anh ta vô cảm nhưng lại cố chấp, đôi mắt đen như vực thẳm...

An Đào Đào rùng mình một cái lại không đám giãy ra: "Cửu Gia, anh làm sao vậy?"

Cô rất sợ hãi!

Bàn tay nhỏ nhắn của cô tỉnh xảo như ngọc, lúc hôn, ánh mắt Lục Sóc trở nên điên cuồng, giống như đã thú tìm được món đồ chơi mới, đến khi vui vẻ xong mới buông tha.

Mãi cho đến khi tay An Đào Đào tê dại, Lục Sóc mới lưu tình buông cô ra, thấp giọng nói: ''Sạch sẽ rồi."

Khi ở nhà họ Kỷ nhìn thấy cô chạm vào chân của Kỷ Liên Quân, anh cảm thấy hơi ghen tị, nhưng anh không tức giận và khi quay lại anh cũng không thể hiện ra điều đó cho đến khi cô chuẩn bị trở lại phòng thì anh không thể nhịn được nữa.

Anh giống như một con đã thú bị chiếm lãnh thổ, muốn từ từ đoạt lại đồ của mình sau đó loại bỏ mùi của người khác rồi thu đọn sạch sẽ!

Nghe anh nói vậy, An Đào Đào nhướng mày khó hiểu.

Không sạch sẽ?

Tay cô bẩn khi nào vậy?

Chẳng lẽ đụng vào Kỷ Liên Quân là bẩn sao?

An Đào Đào thật sự không hiểu nổi lối suy nghĩ của Lục Sóc, chỉ có thể đỏ mặt đứng đó ngoan ngoãn không nói lời nào.

Nhìn bàn tay có chút đỏ ửng của cô, Lục Sóc hài lòng vuốt ve, trong lòng có chút vui mừng dị thường.

Đó là một đêm mát mẻ và hai người họ đang. nằm trên chiếc giường rộng.



Lục Sóc đến gần và kéo An Đào Đào vào trong, lòng của mình nhưng anh không làm gì cả.

Cảm giác được nhiệt độ nóng như lửa đốt, An Đào Đào mở to hai mắt, sợ tới mức không thể. động đậy nhưng dần dần cô thật sự cảm nhận được hơi ấm làm yên lòng nên yên tâm ngủ thiếp. đi.

Ngày hôm sau, An Đào Đào đến trường như thường lệ

Vừa bước tới cổng trường, cô đã cảm thấy bầu không khí trong khuôn viên trường có vẻ hơi khác lạ,

Trước đây bọn họ đều ai làm việc nấy, không sôi nổi như hôm nay.

An Đào Đào sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng lẽ cô đã bỏ lỡ cái gì à, tại sao lại náo. nhiệt như vậy?

Cô bước một bước và chạy đến bảng thông báo của trường sau đó nhanh chóng tìm thấy một bản tin mới.

Trên đó viết rằng trường sẽ tổ chức một lễ hội văn hóa, khi đó mỗi lớp sẽ mở một gian hàng trong trường, trong lễ hội văn hóa gian hàng nào được yêu thích nhất sẽ nhận được giấy khen của trường và phần thưởng cho lớp là mười ngàn nhân. dân tệ.

Với số tiển này thì có thể mua được rất nhiều đồ đạc bổ sung cho lớp học.

Thảo nào nó lại sôi nổi như vậy, hóa ra là chuyện này!

Tuy nhiên cả lớp đều tham gia nên không đến lượt cô góp ý, chỉ cần cô tham gia là được, có vẻ cũng chẳng có gì vui.

An Đào Đào nhún vai rời khỏi bảng thông báo và đi về phía lớp học.

Vừa bước vào lớp cô đã nghe thấy giọng nói hào hứng của Chu Mễ: "Đào Đào, cậu có biết không, trường chúng ta sắp tổ chức lễ hội văn hóa. đấy!"

"Tôi biết, tôi vừa mới xem bảng thông báo.” An Đào Đào lấy sách giáo khoa ra, bình tĩnh nói.

Chu Mễ nhìn cô chằm chằm, cảm thấy khó. tin: "Vậy sao cậu còn bình tĩnh như vậy, không, phải nên háo hức như tôi sao? Đây dù gì cũng là lễ hội văn hóa hàng năm mà!"

An Đào Đào ôm mặt, hưng phấn nói: "Thì ra Tà lễ hội văn hóa, háo hức quá đi! Cậu hài lòng chưa?"

Chu Mễ dùng tay đẩy khuỷu tay của cô, tức giận muốn phát khóc: "Giả trân quá rồi đó..."

An Đào Đào vô tội nhún vai: "Không phải cậu bảo tôi nên háo hức một chút sao?"'

Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô Chu Mễ không thể tức giận chỉ có thể thở đài và n‹ sợ cậu luôn rồi, làm sao cậu có thể đẹp như vậy?"

An Đào Đào rất tự hào:"'Đẹp như thế sao có thể trách tớ được?"

Chu Mễ đưa tay vỗ vai cô suýt chút nữa thì cười đến co giật: “Há há, cậu tự luyến quá rồi đó!"

An Đào Đào mỉm cười không nói lời nào.



Lúc này giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp tuyên bố về lễ hội văn hóa: "Thứ sáu tuần này trường chúng ta sẽ tổ chức lễ hội văn hóa hàng năm, trong lễ hội văn hóa, mỗi lớp sẽ mở một gian hàng, mỗi gian hàng đều phải lành mạnh và đáp ứng yêu cầu chủ đề của lễ hội văn hóa, gian hàng được yêu thích nhất sẽ nhận được nhận giấy khen và khoảng phí cho lớp là mười ngàn nhân dân tệ, thầy hy vọng mọi người sẽ tích cực bày tỏ ý kiến của mình về gian hàng và chúng ta sẽ áp dụng gian hàng có ý tưởng tốt nhất. ”

Ngay khi giáo viên chủ nhiệm thông báo xong các học sinh bắt đầu reo hò.

Họ đã chờ đợi lễ hội văn hóa từ lâu, nghe nói rằng lễ hội vẫn hóa rất vui, có rất nhiều gian hàng, và có rất nhiều gian hàng ẩm thực làm rung động lòng người!

Nghĩ đến đây các học sinh lập tức chảy nước miếng.

"Vậy các em có ý kiến gì về gian hàng không?" Giáo viên chủ nhiệm hỏi, bây giờ là thức hai cách thứ sáu chỉ còn bốn ngày nữa nên chúng ta rất vội.

Các học sinh vội vàng bày tỏ suy nghĩ tuy rằng ai cũng đã trưởng thành rồi nhưng họ vẫn rất mong chờ sự kiện lớn này.

"Thầy, quán cà phê thì thế nào?"

"Nhà ma đi, rất thú vị!"

"Em nghĩ bán đồ ăn vặt sẽ tốt hơn, ăn uống ở các lễ hội văn hóa là hấp đẫn nhất."

"Quán cà phê còn tốt hơn, nếu mệt có thể đến quán cà phê nghỉ ngơi."

Đám sinh viên tích cực phát biểu nhưng, những ý tưởng này không mới lạ lắm, quán cà phê, nhà ma, quầy bán đồ ăn vặt đã từng xuất hiện trong các lễ hội văn hóa trước đây, tin rằng nhiều lớp sẽ áp dụng chúng trong lễ hội văn hóa này.

Dù không mới lạ nhưng sẽ không bao giờ bị loại!

“Các em có ý kiến gì khác không?” Giáo viên chủ nhiệm muốn đổi mới một chút, nhưng lại không hài lòng với ý tưởng không quá mới mẻ này.

Các sinh viên chống cằm và vắt óe suy. nghĩ.

"Vậy thì, một quán cà phê cosplay?"

"Hoặc một cuộc triển lãm quần áo, nơi mọi người mang ra một số quần áo mặc ở nhà của họ. để trưng bày?"

"Hoặc là cửa hàng bánh ngọt để bán tất cả các loại món tráng miệng."

Quán cà phê cosplay nghe có vẻ ổn, nhưng nó vẫn không mới lạ. Đối với triển lãm quần áo... Mọi người đều là sinh viên trường quý tộc, còn có quần áo nào mà họ chưa từng thấy trước đây? Có thể sử dụng ở lễ hội văn hóa để tham quan không?

Còn có bánh ngọt, không phải nó gần giống như một bữa ăn nhẹ sao.

Giáo viên chủ nhiệm cau mày, vẫn cảm thấy không sáng tạo lắm, nhưng nếu muốn nói về ý tưởng mới, giáo viên chủ nhiệm muốn một điều gì đó thật bùng nổ!

"Mọi người có thể nghĩ ra một cái gì đó mới." Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên nói: "Thầy cho các em một ví dụ chúng ta hãy nói về các lớp khóa trước. Lớp của Lục Cửu Gia đã trưng bày các mô hình súng ống từ khắp cả nước, mỗi tác phẩm đều rất tỉnh xảo. vì vậy đã gây ấn tượng mạnh và trở thành gian hàng được yêu thích nhất vào thời điểm đó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.