Chương trước
Chương sau
An Đào Đào khẽ cắn môi, giống như chó săn nhỏ không chịu thua, toàn bộ phần lưng lập tức trở nên thẳng tắp, cô đi từng bước một về phía trước, cho đù trọng lượng trên người đủ để đè ép. cô, cô cũng không chịu thua.

Giọt mưa lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống, mấy cái hố dưới đất cũng chứa đầy nước mưa.

Tầm mắt An Đào Đào bị nước mưa tạt vào làm. trở nên mơ hổ, cô lảo đảo một cái thế nhưng dẫm phải hố to, trong hố to có nước mưa cùng những hòn đá nhỏ, cô sợ hãi, không kịp đứng vững đã kéo theo Lục Sóc trên lưng cùng nhau té xuống, đất.

“Ẩm...”

Nước mưa văng khắp nơi, hai người lập tức trở nên vô cùng chật vật, giống như lăn lộn trong. nước bùn.

An Đào Đào lau nước mưa trên mặt, lúc cô quay đầu lại, thì nghe thấy tiếng rên rỉ nghẹn ngào của Lục Sóc, còn có máu không ngừng chảy ra từ bụng bên trái của anh, càng lúc càng nghiêm trọng.

Cô hoảng hốt, lảo đảo chạy tới đỡ Lục Sóc dậy: “Cửu Gia, anh không sao chứ?”

Sắc mặt Lục Sóc tái nhợt, vẫn chìm trong hôn mê.

An Đào Đào bất an nhìn bốn phía, lúc này sâu trong rừng rậm vô cùng hoang vu, trong lúc nhất thời vốn không tìm được điểm dừng chân, còn tiếp tục như vậy chắc chắn Lục Sóc sẽ mất. mạng.

Cô cắn chặt răng, lần nữa cõng Lục Sóc lên.

Sức nặng cực lớn đè cả người cô xuống, cô hít sâu một hơi, từng bước một gian nan đi trong, mưa.

“Lục Sóc, anh có biết anh rất nặng không?” An Đào Đào gần như kiệt sức, vì vậy chỉ có thể đi chuyển sự chú ý của mình bằng cách nói chuyện.

Mà cô cũng biết Lục Sóc vốn không nghe được, mới dám gan dạ như vậy.

“Sau khi trở về, anh thật sự nên giảm béo rồi."

Môi nhỏ cô mở ra rồi khép lại, người đàn ông. cô đang cõng đã chậm rãi mở mắt ra, hai tròng. mắt u ám mang theo nguy hiểm nhàn nhạt, nhìn chằm chằm giống như ma vương.

“Tôi nặng hả?”

Tiếng nói khàn khàn đột nhiên vang lên bên. tai An Đào Đào, tiếng thì thầm giống như ma vương khiến người ta không rét mà run.

An Đào Đào trừng lớn đôi mắt, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, sống lưng cũng thẩm rét run: “Cửu Gia, anh đang nói gì, sao tôi nghe.

Không phải anh đang hôn mê sao? Sao bỗng nhiên tỉnh rồi, cái này không khoa học.

Anh cúi đầu cười, còn cân nhắc hỏi:" Nghe không hiểu hử?”



An Đào Đào tê cả đa đầu, cứng nhắc chuyển chủ để nói: “Cửu Gia, anh tỉnh lại rồi, vừa nãy thực sự làm tôi sợ muốn chết, bây giờ anh cảm thấy có khá hơn chút nào không? Tôi đang tìm chỗ có thể tránh mưa, rất nhanh sẽ tìm được thôi."

Lục Sóc nằm sấp trên lưng cô, nghe được giọng nói mềm mại địu đàng của cô, mà cảm thấy đầu rất choáng, rất muốn ngủ thiếp đi như vậy.

Thấy anh không nói lời nào, An Đào Đào mím môi, lập tức không nói nữa.

“Nói tiếp, tôi muốn nghe.” Lục Sóc nhếch môi, giọng nói càng khàn đặc, mí mắt cũng càng lúc càng nặng.

An Đào Đào hơi hoài nghỉ chớp mắt một cái, tùy tiện nói một chút tin đồn thú vị, lúc quay đầu đột nhiên hai mắt cô sáng ngời, cả người xém. chút nhảy dựng lên.

Cô liếm mưa bên môi, vui vẻ nói: “Cửu Gia, bên kia có sơn động, chúng ta có thể vào đó tránh mưa rồi.”

Lục Sóc không nói chuyện, lại hôn mê lần nữa.

Sơn động rất lớn cũng rất mờ, có điều bên trong có một đống rơm khô, bên ngoài lạnh như thế mà có những rơm khô này chắc chắn sẽ ấm áp một tí, sau khi An Đào Đào ngạc nhiên mừng rỡ thì lập tức trải rơm khô ra, rồi đặt Lục Sóc lên trên.

Sau khi làm xong tất cả, An Đào Đào mệt mỏi. co quắp dưới đất.

Nghỉ ngơi chưa tới vài giây cô lấy một bật lửa trong túi nhỏ, nhanh chóng nhóm lửa bằng rơm khô, chế thành một đống lửa nhỏ sưởi ấm, khoảnh khắc ngọn lửa rọi sáng sơn động, nó cũng, mang đến một chút ấm áp.

An Đào Đào chạy tới kiểm tra miệng vết thương của Lục Sóc, lập tức thấy chỗ miệng vết. thương bên trái anh đã bị nước mưa ngâm tới mức. trắng bệch, nhưng máu tươi vẫn đang chảy không, ngừng, máu thịt be bét.

Cô cắn răng, ấn đường giật giật, miệng vết. thương nghiêm trọng như vậy mà anh cũng không la đau.

Đầu ngón tay An Đào Đào run rẩy, lần nữa kiểm tra, phát hiện miệng vết thương sâu bảy tấc, viên đạn còn nằm bên trong, chẳng trách luôn chảy máu, nếu không lấy viên đại ra sẽ rất khó khép lại, cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cô lấy công cụ trong túi nhỏ ra, nhíp, dao mổ, châm cứu, rượu sát trùng, đầy đủ mọi thứ, cô khử trùng từng thứ một rồi chuẩn bị làm ca phẫu thuật nhỏ cho Lục Sóc.

“Em đang làm gì?” Lục Sóc chậm rãi mở mắt ra, lúc vừa mở mắt ra, trong mắt anh đều là vẻ để phòng, sau khi nhìn rõ là An Đào Đào, vẻ đề phòng trong mắt anh hoàn toàn biến mất.

Nghe được giọng của Lục Sóc, An Đào Đào. cẩm đao mổ, hơi vui mừng nói: “Cửu Gia, tôi chuẩn bị lấy đạn ra giúp anh, có điều anh yên tâm, bên cạnh tôi có thuốc tê sẽ không đau lắm.”

Lục Sóc khẽ đáp lại rồi không nói nữa, trên mặt anh đều là vẻ mệt mỏi. mặt anh đều là vẻ mệt mỏi.

An Đào Đào đến gần, tiêm thuốc tê vào người anh.

Lục Sóc nhắm mắt lại, lần nữa rơi vào hôn mê, nếu đổi thành người khác, dám gây tê lên người anh thử xem? Tuyệt đối sẽ bị giết chết trước.



An Đào Đào hít sâu một hơi, cắt bỏ thịt thối trên người Lục Sóc, lại đùng nhíp nhẹ nhàng kẹp. viên đạn ra, sau đó cô lại lấy thuốc tiêu viêm thoa. lên người anh, lại lấy băng vải ra bằng lại.

Sau khi làm xong tất cả, An Đào Đào đã sớm đổ mổ hôi khắp người, cả người cũng nhanh chóng mệt mỏi.

Có điều may mà phẫu thuật thành công, miệng vết thương của Lục Sóc đã ngừng chảy. máu, chỉ cần tối nay không bị sốt, xem như hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.

Mưa lớn vẫn còn tiếp tục rơi, ngoài sơn động đã hình thành một vũng nước, trông có vẻ mông lung, không phân rõ phương vị.

An Đào Đào ngồi bên cạnh đống lửa, tuy rằng ấm áp nhưng cô luôn cảm thấy hơi lạnh.

“Hắt xì...” An Đào Đào sờ mũi, lúc này mới phát hiện quần áo trên người đã sớm bị mưa xối ướt, trên người ướt sũng, nếu không thay đồ chắc chắn sẽ bị cảm.

Bây giờ Lục Sóc đã trở thành thương binh, nếu như cô bị cảm thì chỉ có thể chờ chết.

An Đào Đào liếc nhìn Lục Sóc, hơi xấu hổ cởi quần áo ướt sũng trên người ra, anh cũng đã hôn mê rồi, chắc chắn không nhìn ra.

Để cho an toàn, cô còn hứng nước mưa đun chút canh gừng cho mình và Lục Sóc uống.

Sau nửa đêm, mưa vẫn đang rơi, càng lớn hơn ban ngày.

Chờ lúc ngủ tới mơ màng, ngoài sơn động, bỗng nhiên truyền tới tiếng nổ vang, mặt đất cũng. vì tiếng nổ đó mà hơi chấn động, giống như có thứ gì đó lõm xuống.

.An Đào Đào bỗng bừng tỉnh, cô trừng to mắt, giống như con thỏ nhỏ bị làm cho khiếp sợ.

Tiếng gì?

Thật vang, mặt đất còn đang chấn động, là động đất sao?

An Đào Đào mặc quần áo đã khô vào, thật cẩn thận đi đến bên cạnh sơn động nhìn ra bên ngoài, chỉ thoáng cái cô đã trừng mắt sững sờ tại chỗ.

Núi đất phía xa sụp đổ, bùn đất tràn xuống, như thác lũ, rất nhanh lấp mất hoa cỏ, thậm chí ngay cả mấy con đường cũng bị ngăn chặn.

An Đào Đào nắm chặt nắm đấm, sợ tới mức không thở nổi, đây là lở đất trong truyền thuyết sao?

Xong rồi!

Là lở đất, cô và Lục Sóc sẽ bị vây chết ở đây mất.

An Đào Đào không dám nhìn thứ bên ngoài nữa, chỉ có thể lảo đảo trở về trong sơn động, cả người cũng hồn bay phách lạc, chạy tới định xem thử Lục Sóc thế nào, nhưng phát hiện cả người anh đỏ bừng, còn đang không ngừng chảy mổ hôi và nói mê sảng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.