Hôm qua cô thấy vẻ mặt Lục Sóc không được tốt, chắc là mấy ngày nay ngủ không ngon. Mặc dù cô không có tình cảm với anh, nhưng bây giờ cơm ăn áo mặc của cô đều là nhờ anh nên dù sao. cũng phải nịnh nọt một chút.
Chu Mễ đang nhai óc chó hiệu Ba Con Sóc, không nhịn được nói: “Đào Đào, nghe nói hình như hôm qua là yến tiệc của nhà họ Lục. Cậu có đi không, cảm thấy thế nào?”
An Đào Đào liếc sang, hơi bất ngờ nhìn cô ấy: “Cậu là Bạch Hiểu Sinh sao? Tin tức nhanh nhạy thế?”
“Thường thôi, thường thôi, tôi cũng chỉ nghe người khác nói loáng thoáng.” Chu Mễ xua tay, trên mặt tràn đầy vẻ tò mò.
An Đào Đào dừng nghiền thuốc, suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Có đi, cảm giác như vịt con xấu xí rơi vào bầy thiên nga vậy, ai cũng coi thường tôi.”
“Hả?" Chu Mễ trợn tròn hai mắt, hiển nhiên thấy không tin lắm: “Cậu là cô vợ bé nhỏ của Cửu. Gia, mà bọn họ còn đám khinh thường cậu sao?”
“Cậu đừng bất ngờ, một gia tộc lớn như nhà họ Lục thì ai cũng rất coi trọng gia thế.” An Đào. Đào tặc lưỡi thở đài, trong lòng không thấy mất mác gì: “Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của họ, không liên quan gì đến tôi.”
Chu Mễ vỗ vai cô và nói: “Đúng vậy, bây giờ cậu là vợ chính thức của Lục Cửu Gia, chuyện đã như đinh đóng cột từ lâu, họ coi thường cậu chính là coi thường Lục Cửu Gia.”
An Đào Đào ngượng ngùng mỉm cười, không, nói nữa, tiếp tục nghiền thuốc.
Hơn một giờ chiều, hai bệnh nhân ăn mặc sang trọng đi tí một nam một nữ, tuổi tác tầm khoảng ba mươi lắm tuổi, vẻ mặt đều hồng hào, nhưng lại có hơi ảm đạm, rõ ràng là tâm trạng, không vui.
An Đào Đào không khỏi liếc nhìn bọn họ vài lần, sắc mặt khá tốt, trông cũng không giống. người bệnh nặng, nhưng người khỏe mạnh tuyệt đối sẽ không muốn chạy đến bệnh viện, vậy nên cũng chỉ có thể chờ bắt mạch mới biết được.
Sau khi một nam một nữ ngồi xuống, nét u sầu trên mặ chưa tiêu tan, ngược lại càng. thêm vài phần khó tả.
An Đào Đào lẳng lặng nhìn bọn họ, cười nói: “ Trong hai người ai là người muốn khám bệnh, chứng bệnh cụ thể là gì vậy?”
Hai người nhìn nhau, cảm thấy hơi khó mở lời, cuối cùng nhờ người đàn ông trung niên lên tiếng: “Bác sĩ An, chúng tôi kết hôn đã mười năm mà vẫn chưa có con, trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã đến bệnh viện khám vô số lần, nhưng, không có tác dụng gì. Chúng tôi nghe nói bác sĩ mới ở đây rất giỏi, vì vậy chúng tôi quyết định đến xem thử.”
Bọn họ đã chịu đựng trong mười năm, thêm một lần này cũng không sao.
Sau khi nghe họ mô tả, An Đào Đào mới chợt nhận ra là bệnh vô sinh.
Loại bệnh này thường thấy ở các cặp nam nữ, có người chữa được, nhưng có người lại rất khó chữa.
Vẻ mặt An Đào Đào vẫn như thường, hỏi: “Xin mạn phép hỏi đây là vấn để của ai?”
Trái tìm người đàn ông trung niên như vụn vỡ, chẳng lẽ bệnh của anh ta quá nặng, đã hết cách cứu chữa?
“Bác sĩ An, có phải bệnh của tôi thực sự rất nghiêm trọng không? Đã mười năm rồi, có phải nên từ bỏ rồi không?” Người đàn ông trung niên đỏ mặt, vẻ mặt như đưa đám.
Nếu thật sự không được, anh, ta có nên để vợ thụ tỉnh nhân tạo hay nhận con nuôi, nhưng trong lòng anh ta vẫn nuôi hy vọng có được đứa con ruột thịt.
“Không tỉnh trùng.” An Đào Đào lẩm bẩm nói, cô đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ để lộ ra nốt ruồi lệ và hốc mắt thật mê người, còn có sự tự tin ở bên trong đó: “Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng này, nguyên nhân của anh cũng không quá nghiêm trọng, tôi nghĩ có thể chữa trị được, nhưng sẽ cần một chút thời gian.”
Hai vợ chồng vừa nghe thấy, đôi mắt lập tức sáng lên.
Nhưng nghĩ đến mười năm qua các bác sĩ đều nói như vậy, mà vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào, đôi mắt vừa mới sáng lên của họ chợt trở nên phẳng lặng, hai vợ chồng cũng không còn phấn khích như trước nữa.
Nhưng người đàn ông trung niên vẫn rất phối hợp hỏi: “Bác sĩ An, cần điều trị như thế nào? Tôi nhất định sẽ phối hợp tÌ
Vẫn là câu nói ấy, còn nước còn tát.
“Vào trong nằm đi, trước hết tôi sẽ châm cứu khai thông giúp anh, sau đó tôi sẽ kê một số thuốc bắc để bồi bổ.” An Đào Đào chỉ vào gian phòng, nhỏ bên trong, bên ngoài có bức màn dày, không, sợ bị người khác nhìn thấp.
Người đàn ông trung niên không hề do dự, đi thẳng vào nằm.
Khoảng ba mươi phút sau, người đàn ông, trung niên ăn mặc chỉnh tể bước ra khỏi gian phòng nhỏ, không biết có phải ảo giác không, anh ta cảm thấy sau khi được châm cứu thì toàn thân đã dễ chịu hơn rất nhiều, nhất là cảm giác được phần thân dưới như có một đòng nước ấm chảy qua, khiến anh ta vô cùng thoải mái.
Vừa rồi kỹ thuật châm cứu của An Đào Đào. phải khiến người ta chói mắt, anh ta đã sống hơn nửa đời người nhưng chưa từng thấy thầy thuốc "Trung y nào có tay nghề được như vậy, vừa khéo tay lại vừa xinh đẹp, giống như nước chảy mây. trôi.
“Cảm thấy thế nào?” An Đào Đào cảm thấy ngột ngạt, vì vậy tháo khẩu trang xuống, trong. nháy mắt khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra trước mặt mọi người, rạng rỡ chói mắt.
Hai vợ chồng nhìn nhau, bỗng thấy sửng sốt.
Cô vừa trẻ tuổi lại còn xinh đẹp như vậy, rõ ràng có thể dựa vào ngoại hình để kiếm sống, nhưng lại kiếm sống bằng nghề y.
“Cảm giác rất tốt, giống như trong cơ thể có một đòng nước ấm áp. Bác sĩ An, cô xem cho vợ tôi luôn đi. Có lẽ là tay nghề châm cứu vừa rồi đã khiến người đàn ông trung niên hoàn toàn bị thuyết phục.
An Đào Đào kê đơn thuốc cho anh ta, sau đó giúp người phụ nữ trung niên bắt mạch: “Trong. tử cung hơi lạnh, uống chút thuốc điều chỉnh lại là được.”
Sau khi kê đơn thuốc, hai vợ chồng rời đi ngay. An Đào Đào còn bảo nửa tháng sau quay lại kiểm tra, hai vợ chồng không có ý kiến gì, vẫn rất tin tưởng cô.
Chờ khi họ rời đi, Chu Mễ lập tức buôn chuyện: “Đào Đào, hiện nay bệnh vô sinh rất thường thấy, tôi thấy họ đều đã ngoài ba mươi, cũng không dễ dàng gì, thật sự có thể chữa khỏi sao?”
“Có thể.” An Đào Đào tiếp tục lấy thuốc đi nghiền: “Tôi tin tưởng vào y thuật của mình, cậu. có tin tưởng tôi không?”
Thấy cô tự tin như vậy, trên mặt tràn đầy ánh sáng chói mắt, Chu Mễ lại một lần nữa bị thuyết phục: “Tôi tin, y thuật của cậu giỏi như vậy, chắc chắn có thể làm được.”
Vừa dứt lời, Chu Mễ đột nhiên cảm thấy ướt át, còn hơi âm ấm, giống như có thứ gì đó đang, hung hãn tiến đến.
"!!!” Đã một tháng trôi qua, hình như hôm. nay đã đến ngày tới tháng.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là cô ấy không thấy đau bụng chút nào.
Chu Mể sững sờ đứng ở đó với đôi mắt lộ vẻ khó tin.
Thấy vẻ mặt của cô ấy có điều không đúng, An Đào Đào không nhịn được hỏi:" Chu Mễ, sao cậu lại không nói gì? Khó chịu ở đâu à?”
Chu Mễ lắc đầu, cảm giác như mình đang sống trong mơ: “Không có, tôi chỉ đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày tôi đến tháng, nhưng tôi hoàn toàn không có cảm giác gì, điều này là thật sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]