Chương trước
Chương sau
Những camera này đều có độ phân giải cao, mỗi hình ảnh đều vô cùng rõ nét.

Nếu bây giờ có người chạy vào hang bắt rắn, nhất định có thể quay rõ cả người, không bỏ sót thứ

Nói cách khác, khi cô đi bắt rắn hổ mang chúa, nhất cử nhất động của cô, thậm chí cả khuôn mặt cũng được ghi lại rõ nét, nếu lúc đó. Hoàng Sâm ở trong phòng giám sắt, anh ta có thể tận mắt nhìn được toàn cảnh lúc đó.

Anh ta sẽ làm gì sau khi nhìn thấy điều đó?

Chắc chắn anh ta sẽ đi tìm Lục Sóc đúng. không?

Dựa theo mức độ thô bạo của Lục Sóc, thích. rắn hổ mang chúa như vậy chắc chắn sẽ tức đến phát điên, thậm chí trừng phạt cô, nhưng cô đến giờ vẫn sống khỏe mạnh, Lục Sóc cũng không tới quấy rầy. Chẳng lẽ, là chưa nhìn thấy cảnh tượng. đó sao?

Không, chắc là cô đã bỏ sót gì đó.

An Đào Đào cố gắng nhớ lại điều bất thường. của Lục Sóc, nhưng cô lại bị nỗi sợ bao trùm, đầu óc cũng trống rồng, làm thế nào cũng không nhớ được gì.

''Chị đâu, sao chị lại ở đây?" Hoàng Sâm kẹp. điếu thuốc, hơi sững người nhìn An Đào Đào,

Anh ta nghĩ đến mùi thuốc lá làm cô sặc, lập tức đập tắt tàn thuốc.

An Đào Đào ngơ ngác định thần lại, nhưng. cũng bị dọa đến sặc sụa, cả người cũng sững sờ như anh ta, mãi sau mới định thần lại: "Đúng rồi, tôi tới tìm anh."

'Tìm tôi?” Hoàng Thần chỉ vào mình, khi cười lộ ra hàm răng trắng: “Chị dâu, chị tìm tôi có việc gì?"

An Đào Đào kéo ghế ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại đán chặt vào màn hình giám sát, càng, nhìn càng sợ hãi, toàn thân run rẩy vài cái, mới bình tĩnh rời mắt sang chỗ khác.

"Chuyện đó..." Cô hít một hơi thật sâu, vì quá sợ hãi và kích động, đến một câu hoàn chỉnh cũng, không nói ra được.

“Chị đâu?” Hoàng Sâm hơi kỳ quái nhìn cô

một cái.

An Đào Đào lấy lại bình tĩnh nghĩ tới mục đích đến lần này, cô đảo mắt một lượt, thận trọng hỏi: "Hoàng Sâm, anh có biết gì về nhà cũ nhà họ Lục không?"

"Nhà cũ nhà họ Lục?” Hoàng Sâm không chút



nghi ngờ: “Từ khi tôi còn bé đã theo Cửu Gia, cũng biết chút ít.”

An Đào Đào híp mắt lại, ép mình không nhìn lên màn hình giám sát: “Hôm nay tôi đã tới nhà cũ nhà họ Lục, phát hiện người nhà họ Lục trong đó rất kỳ lạ, bể ngoài bọn họ kính trọng và sợ Cửu. Gia, nhưng thật ra bọn họ luôn có những suy nghĩ khác, tôi đã gặp một người tên là Lục Thâm, anh ta tự xưng là em họ của Cửu Gia, ở nhà họ Lục anh ta có thân phận gì vậy?"

Hoàng Sâm nghe mà ngơ luôn.

Ôi, chị đâu này đúng là tỉnh ý!

Mới tới nhà họ Lục một chuyến đã có thể cảm. nhận được những điều này, cô ấy không phải là cô gái ngây thơ đơn thuần thôi sao?

Sao cảm giác giống một thám tử vậy?

Thấy Hoàng Sâm không nói gì, An Đào Đào lại hỏi: "Hôm nay tôi cũng gặp bà cụ Lục. Tôi cảm thấy bà ấy rất nghiêm khắc, cũng rất đáng sợ, mối quan hệ của bà ấy và Cửu Gia hình như cũng không được tốt, bên cạnh bà cụ Lục có một người đàn ông trung niên hiển lành, ông ta gọi bà cụ là "mẹ", đó là ai thế?"

Nhà họ Lục rất kỳ quái, quan hệ cũng rất phức tạp, mặc đù cô một lòng muốn rời đi, nhưng chí ít bây giờ quan hệ giữa cô và Lục Sóc rất thân thiết.

Có một số chuyện về nhà họ Lục cô cần phải biết rõ, bằng không, một cô gái ngây thơ như cô cái gì cũng không biết cứ quanh quẩn ở nhà họ Lục, há chẳng phải chết lúc nào không hay sao?

Lúc này, ánh mắt Hoàng Sâm nhìn cô càng thêm kinh ngạc.

Đây mới chỉ đi một chuyến thôi, đã có thể thấy rõ ràng như thế, còn đưa ra nhiều vấn đề, thật quá tỉnh thông mà.

Vẫn là cáo đội lốt thỏ tỉnh ranh

Hoàng Sâm mấp máy môi, không biết có nên nói hay không, nhưng nghĩ tới thái độ của Cửu Gia đối với cô, nói ra chuyện này chắc cũng không sao, dù gì cũng không phải chuyện bí mật.

Anh ta hít một hơi sâu, nhẹ nhàng nói.

Từ miệng Hoàng Sâm biết được, bà cụ Lục đã sinh được ba người con trai.

Con trai cả Lục Quân, hiền lành tốt bụng, cũng rất được lòng bà cụ Lục, bà ấy có ý định giao lại vị trí người nắm quyền nhà họ Lục cho ông ấy. Lục Sóc chính là con trai của ông ấy, nhưng ông ấy vốn chưa kết hôn, cuối cùng mất vì bệnh tật, khi chết chỉ mới ngoài ba mươi tuổi.

Con trai thứ Lục Thiệu Đình, là chú hai của Lục Sóc, cũng là cha của Lục Thâm, tỉnh ranh toan tính, sau khi anh cả Lục Quân qua đời, ông ta quyết giành được vị trí người nắm quyền nhà họ Lục, cuối cùng chết trong một vụ nổ súng, một cái chết kỳ lạ.

Con trai út Lục Lôi Đình, là người đàn ông trung niên mà hôm nay cô nhìn thấy ở chỗ bà cụ Lục, thật thà, trông có vẻ hiển lành, đường như. không có chút hứng thú nào với vị trí người nắm. quyền, là một người theo đạo phật.

Sau khi nghe điều này, An Đào Đào cũng có hiểu biết nhất định về nhà họ Lục.



Nhưng sự nghỉ ngờ trong lòng thì càng nặng thêm.

Lục Quân, cũng là cha của Lục Sóc, ông ấy cho đến lúc mất vẫn chưa kết hôn, vậy có nghĩa Lục Sóc chính là con riêng, nhưng cứ cho anh ấy là con riêng thì cũng có làm sao, dù sao anh ấy cũng là con trai của Lục Quân, bà cụ Lục thích Lục Quân như thế, nhưng sao lại không thích đứa cháu này?

Người ta có câu yêu ai yêu cả đường đi, nhưng. bà cụ Lục thì không như vậy, trái lại còn cay nghiệt, giống như đối xử với kẻ thù, thật quá kỳ lạ.

Xem ra, nhà họ Lục còn có rất nhiều bí mật chưa ai biết, dù cô có tò mò đến đâu cũng khó có thể đào ra, chỉ có thể dừng lại ở đây.

An Đào Đào xua tan sự tò mồ trong lòng, cười nói: “Hóa ra là vậy, nhà họ Lục đúng là nhà to nghiệp lớn, con cháu đẩy đàn.”

''Chị đâu còn có gì muốn hỏi không?" Hoàng Sâm gác chân lên bàn, bộ đạng lười nhác.

An Đào Đào liếc nhìn màn hình giám sát phía sau anh ta, nhưng rất nhanh đã gạt bỏ ý định hỏi tiếp, liền nói: “Cũng không còn gì nữa, chỉ muốn hỏi thận của anh gần đây thế nào rồi?”

Hoàng Sâm nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, vội đặt chân xuống, ho nhẹ một tiếng nói:" Tốt, vô cùng tốt, y thuật của chị dâu đúng là thần kỳ, sau khi tôi uống thuốc xong liền hết đau lưng."

Ý cười trong mắt An Đào Đào hiện rõ: "Vậy anh có thể ngừng uống thuốc được rồi, uống nhiều cũng không tốt."

Đôi gò má Hoàng Sâm đỏ bừng, ngại ngùng đáp một tiếng.

Ý cười trong mắt An Đào Đào càng đậm, điều này đã dẫn đến suy thận, còn ngại cái gì?

“Vậy anh cứ ở đây xem nha, tôi về đây.” An Đào Đào vỗ quần, xoay người rời khỏi phòng giám sát.

Vừa đi ra ngoài, An Đào Đào liền hít sâu một hơi, sự tình muốn làm rõ, cơ bản cũng đã rõ rồi, nhưng trong lòng cô vẫn có chút khúc mắc, rốt cuộc là Lục Sóc có biết chuyện cô bắt rắn hổ mang chúa không?

Cô đứng ở lối rẽ tòa nhà đột nhiên nhớ lại một số chi tiết.

Nhanh chóng liên kết những chỉ tiết này lại với nhau, tìm cô đột nhiên nhảy dựng lên, giống như bị thứ gì đó bóp nghẹt khiến cô thở không, nổi, toàn thân lạnh toát.

Chắc chắn Lục Sóc đã biết chuyện này, bằng không, anh đã không cố ý nhắc tới rắn hổ mang chúa cho cô nghe, còn phái người tới ngang nhiên lục soát trong sân biệt thự, nếu anh có thể giám sát, xem qua trên màn hình giám sát là được, tại sao phải lăng phí sức người?

Anh là muốn làm cho cô xem...

Chỉ là khi đó gan cô lớn, lại ôm tâm lý may. mắn, nên không đoán ra ý đồ của Lục Sóc, bây giờ nghĩ lại, hành động khi đó của Lục Sóc rõ ràng là một kiểu ám thị và thăm đò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.