Chương trước
Chương sau
An Đào Đào bị con “báo” này làm cho tức đến bật cười, cốc lên đầu nó một cái thật mạnh rồi thả nó xuống.

Vừa được thả xuống đất, con Becgie liền ngoan ngoãn hơn rất nhiều, đường như nó thực sự rất sợ sau này sẽ mất đi tự do nên phải lấy lòng nữ chủ nhân thật tốt mới được, mà Lục Sóc thân là nam chủ nhân nhưng thực sự quá tệ, vậy mà chưa từng dẫn nó ra ngoài chơi lần nào.

Thấy nó nịnh nọt như vậy, An Đào Đào lại lần nữa khanh khách cười không ngừng: “Becgie nhỏ à, mày thành tinh rồi đúng không?”

Con Becgie đen rũ lông trên người, bước đi vô cùng oai phong.

An Đào Đào đắt Becgie đi đạo một vòng khu phố rất lâu, đồ ăn vặt ở quán ven đường vô cùng hấp dẫn, cô tiện tay mua hai gói sủi cảo chiên, một người một chó rất nhanh chóng chia nhau ăn xong xuôi.

Đột nhiên, con Becgie đen sủa lên một tiếng, hai cái chân thô to chạy vào trong đám người, An Đào Đào mới không để ý một chút mà đã bị bắt phải chạy theo nó.

Chạy rất lâu mà con Becgie vẫn không có ý định đừng lại.

An Đào Đào thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, cô hơi hé môi, thở hồng hộc kêu lên: “Becgie nhỏ, mày làm sao vậy, còn không mau dừng lại đi, tao sắp chạy không nổi rồi.”

Con Becgie vẫn không có ý định dừng lại.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng con Becgie đen cũng dừng lại ở một chỗ đông nghịt người bên đường, An Đào Đào thở không ra hơi, dựa vào một cái biển số xe bên cạnh, khuôn mặt. nhỏ nhắn như được rặng mây hồng bao phủ, trong. nháy mắt trở nên cực kỳ kiểu diễm.

Cô cúi người hung hăng gõ lên đầu con chó: " Becgie nhỏ à, mày đẫn tao chạy đến chỗ nào đây?"

Con Becgie thè lưỡi nhỏ, hướng về phía đám. người đang xúm lại kia sủa lên một tiếng, như thể ra hiệu cho An Đào Đào mau qua xem trò vui. An Đào Đào nhìn về phía đó, phát hiện nơi ấy chật kín người, hiển nhiên là đang xem kịch hay, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc, còn có cả tiếng kêu cứu.

Nghe thấy tiếng kêu cứu, phản ứng đầu tiên của An Đào Đào là có thể có người bị bệnh.

Cô nắm chặt chiếc túi vải nhỏ trên người, dắt con Becgie đen chen vào đám đông.

“Làm ơn cho tôi nhờ một chút.”

Đám người tựa như một bức tường thịt, cơ thể nhỏ bé của An Đào Đào căn bản không thể chen Vào.

"Gâu!” Con Becgie không nhìn thấy gì, sủa to, tiếng của nó hơi hung đữ, làm cho người ta không rét mà run.

Trong đám người lập tức có người tránh sang một bên, An Đào Đào thuận thế chen vào, khó. khăn lắm mới đi lên được phía trước, thấy có một ông cụ tóc hoa râm nằm trên mặt đất, vẻ mặt khổ sở, một tay nắm chặt lấy vải áo trước ngực, rõ ràng. là chỗ đó bị đau, vậy nên mới ngất xỉu.

An Đào Đào liếc mắt một cái đã nhận ra đây có thể là triệu chứng của bệnh tim, nếu không kịp thời chữa trị thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Còn có một bà cụ tóc hoa râm đang quỳ bên cạnh ông cụ, bà ôm lấy ông cụ không ngừng gào khóc: “Bạn già, ông mau tỉnh lại đi, bạn già...”



"Sao xe cấp cứu còn chưa tới nữa?”

“Bạn già, ông đừng bỏ rơi tôi...”

Bà cụ cứ khóc mãi không ngừng, buồn bã đau thương khiến nhiều người đỏ hoe cả mắt.

Nhưng đã hai mươi phút trôi qua, xe cứu thương vẫn chưa tới, nhìn sắc mặt ông cụ càng. ngày càng tệ.

An Đào Đào dẫn con Becgie đi tới, không nói lời nào liền bắt mạch cho ông cụ.

“Cô bé à, cô làm gì vậy?” Bà cụ đỏ hoe mắt, có chút cảnh giác nhìn An Đào Đào.

An Đào Đào chuyên tâm bắt mạch, không bị những chuyện bên ngoài làm ảnh hưởng, đột nhiên cô nhíu mày, sắc mặt đại biến: “Đau tim đột ngột, nếu chậm trễ thêm vài phút sẽ không còn cách nào xoay chuyển tình thế được nữa.”

Nghe An Đào Đào nói như vậy, trong lòng bà cụ trở nên căng thẳng, bà cũng nhận ra cô gái nhỏ xinh xắn này hình như là bác sĩ Trung y, hai mắt bà sáng lên, như thể chộp được cọng rơm cứu. mạng duy nhất: “Cô gái nhỏ à, cô có thể cứu được ông bạn già của tôi sao?”

An Đào Đào cũng không khoa trương, chỉ nói: “Cháu có thể.”

Bà cụ kích động nắm lấy tay An Đào Đào: " Cảm ơn cảm ơn.”

Nhưng mọi người thì vẫn không tin cho lắm, một cô gái còn trẻ như vậy sao có thể cứu người chứ?

Đến lúc đó đừng có hại chết người ta là được.

Đối với sự nghỉ ngờ của mọi người, An Đào Đào thậm chí còn chẳng thèm nhăn mí mắt, vẫn vững vàng như núi Thái Sơn.

Bà cụ ban đầu còn có chút không an tâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh ấy của An Đào. Đào, khiến cho bà hoàn toàn yên tâm, cô gái nhỏ có thể bình tĩnh như vậy, nhất định rất có lòng tin với y thuật của mình, nếu không, cô đã sớm rối loạn từ lâu rồi.

“Mọi người, ai đó có thể trông con Becgie này giúp tôi được không?” An Đào Đào chuẩn bị dùng. châm, nhưng lại đang dắt con Becgie, vậy nên không thể dùng được.

Quần chúng vây xem đám nghỉ ngờ, nhưng đều không đám dắt chó, ai bảo Becgie quá hung dữ cơ chứ, hoàn toàn là loại chó hung dữ khiến người ta ghét bỏ, An Đào Đào thấy vậy nhíu mày, trong mắt tràn đầy chán ghét và ghê tởm.

"Tiểu tiên nữ, đưa chó cho tôi đi." Kỷ Thần từ trong đám người đi ra.

Cậu ta mặc một bộ quần áo đơn giản, làn đa trắng sữa và đôi mắt to đen láy chớp chớp.

Không ngờ tới sẽ nhìn thấy Kỷ Thần, khóe môi An Đào Đào cong lên, tạo thành một đường, vòng cung nho nhỏ: “Becgie nhỏ à, ngoan ngoãn để Kỷ Thần dắt nhé, sau khi cứu người thành công, chủ nhân sẽ cho mày một khúc xương ăn.”



Sắp xếp xong con Becgie đen, An Đào Đào lấy kim châm cứu từ trong túi vải nhỏ ra.

Những chiếc kim mỏng màu trắng bạc lóe lên ánh sáng bạc sắc lạnh dưới ánh nắng mặt trời.

An Đào Đào khử trùng từng chiếc kim một, sau đó mới cắm chúng vào huyệt đạo của ông. cụ.

Chẳng mấy chốc, trên người ông cụ đã dày đặc kim châm, những cây kim đó đung đưa theo hình vòng cung, nhìn qua có hơi đáng sợ.

Mà vừa rồi thủ pháp châm cứu của An Đào Đào vô cùng thành thạo, khiến người ta vô cùng kinh ngạc, thoạt nhìn giống như một tay lão luyện, những người vừa nãy còn đang thắc mắc đều im bặt, chỉ còn lại vẻ khiếp sợ ngoài ý muốn.

Kỷ Thần cũng nhìn An Đào Đào bằng ánh mắt kinh ngạc.

Lúc trước, có phải tiểu tiên nữ cũng châm cứu cho cậu ta như vậy không?

Cảm thấy thật là lợi hại, như thể đầu ngón tay đang nhảy múa.

Vừa rồi đôi mắt của cô rất sáng ngời, rất nghiêm túc, như hội tụ những màu sắc đẹp nhất trên thế gi

Chỉ tiếc, một tiểu tiên nữ xinh đẹp thiện lương như vậy lại là cô vợ nhỏ của Lục Cửu gia.

"A..." Lúc này ông cụ khẽ kêu lên một tiếng, vậy mà có dấu hiệu tỉnh lại.

Bà cụ che miệng, kích động đến nỗi suýt nữa phát khóc.

An Đào Đào nhìn thoáng qua, phát hiện sắc mặt ông cụ đã dần dần trở nên hồng nhuận, vẻ thống khổ trên mặt cũng dần dần biến mất, nhìn dáng vẻ này là đã qua khỏi cơn nguy kịch.

Cô thở phào nhẹ nhõm, rút từng cây kim châm cứu ra.

Lúc tất cả kim châm cứu được rút ra, mí mắt ông cụ khẽ run rẩy, một lúc sau ông mới chậm rãi mở to mắt, nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ mơ hổ, hiển nhiên là vẫn chưa kịp thích ứng.

Bà cụ ôm chặt lấy ông cụ khóc như một đứa trẻ: “Bạn già, ông suýt chút nữa đọa chết bà già này rồi, nếu ông xảy ra chuyện gì không may, ông bảo tôi sống thế nào được đây?”

An Đào Đào lấy lại kim châm cứu xong xuôi, vui mừng cười nói: “Người bệnh đã qua cơn nguy kịch, lát nữa xe cứu thương sẽ tới, hai người nếu như còn chưa yên tâm, vậy đến bệnh viện kiểm tra đi”

Bà cụ nghe thấy tiếng của cô, lập tức nắm lấy tay cô lại cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn cháu, cháu là ân nhân cứu mạng của chúng ta, ta không biết phải cảm ơn cháu như thế nào nữa.”

“Ôi trời, không có gì đâu, cháu là bác sĩ, nên làm những chuyện như vậy.” An Đào Đào gãi gãi mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Lúc này, một giọng nói yếu ớt truyền đến: “ Tôi bị làm sao vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.