An Đào Đào lắc đầu nguầy nguậy, tại sao cô lại muốn chết chứ, chỉ là hụt chân thôi, cái đó là ngoài ý muốn.
Thấy cô lắc đầu như trống bỏi, nhưng rơi vào trong mắt Lục Sóc lại là đáng vẻ kháng cự không muốn nói chuyện cùng anh, anh nhíu mày, ánh mắt tối sầm: ''Trừ khi tôi cho phép cô chết thì cô mới được chết, còn không thì không thể chết, đã biết chưa?"
An Đào Đào trợn tròn mắt, môi mấp máy không biết nên nói cái gì, thật sự là đáng vẻ bị Lục Sóc hù chết.
Các đàn em rất nhanh đã mượn khăn đến.
"Cửu Gia, chị dâu, hai người mau dùng khăn. người lau một chút." Hoàng Sâm đưa hai cái khăn qua, hoàn toàn không dám lơ là sức khoẻ của hai người.
Lục Sóc không thèm nhìn họ lấy một cái, trực tiếp kéo cổ tay An Đào Đào, nhét cô vào trong chiếc Rolls Royce.
Sức lực cả người An Đào Đào đều bị rút cạn, cũng không còn sức đâu mà từ chối, cô giống như một con búp bê vải mặc Lục Sóc quăng quật.
Cô cảm thấy bây giờ sẽ xong đời.
"Muốn chết như vậy sao? Một chút lưu luyến. cũng không có hả?" Lục Sóc nắm chặt cảm cô.
An Đào Đào nhăn mặt vì đau đớn, cuối cùng. cũng mở miệng nói: "Tôi không có muốn chết, tôi chính là vô tình bước hụt thôi."
"A..." Lục Sóc cười khẩy, tiếng cười đầy vẻ châm chọc, anh có ngu mới tin cô!
An Đào Đào bị tiếng cười của anh dọa sợ, cơ thể bé nhỏ lạnh run lên.
"Có phải vậy không? Tôi nhất định phải dùng còng tay trói cô lại, cô mới chịu ngoan ngoãn không làm ra cái chuyện ngu xuẩn tột cùng như thế này hả?" Lục Sóc hé đôi môi mỏng, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ bệnh hoạn và tàn nhẫn: "Hay là muốn tôi chặt đứt tay chân của cô, cô mới. có thể không chạy loạn nữa?"
Nghe vậy, An Đào Đào mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Lục Sóc. Đôi mắt anh sâu hoắm khiến người ta cảm thấy sợ hãi, cô phát hiện ra anh không hề nói đùa.
An Đào Đào sợ tới mức cơ thể co rụt lại, co người lại thành quả bóng nhỏ, nhìn vừa có chút: đáng thương lại vừa yếu ớt.
'"Cửu Gia, anh cũng đừng hù đọa chị đâu như vậy, cô ấy vừa mới rơi xuống nước, hiện tạicòn yếu." Hoàng Sâm chỉ sợ Lục Sóc nặng lời quá, sẽ khiến cho ý nghĩ coi thường mạng sống trong đầu An Đào Đào lại tăng thêm.
Lục Sóc gắt gao nhìn An Đào Đào vài lần, thấy hai gò má cô trắng bệch, cô lại còn thu mình thành một quả bóng nhỏ không ngừng run rẩy, trông đáng thương tột cùng.
Thấy dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của cô, lửa giận tích tụ trong lòng Lục Sóc đột nhiên lập tức tiêu tan không ít, tuy như vậy nhưng An Đào Đào vẫn còn bị dọa sợ, còn chưa trở lại bình. thường.
Chặt tay chặt chân, làm lật đật hay gì?
Cô thà bị tống ra nước ngoài tự sinh tự diệt còn hơn.
An Đào Đào không thể khống chế cơ thể mình run lên, đột nhiên nắm lấy tay Lục Sóc, nhỏ giọng nói một câu: "Cửu Gia, anh vẫn là đưa tôi ra nước ngoài ải, tôi không muốn bị chặt tay chặt chân đâu."
Nghe cô nói, Lục Sóc chợt mông lung, không, hiểu cô đang
Nước ngoài? Có ý gì vậy chứ?
Cô chẳng lẽ còn muốn rời khỏi anh, chạy ra nước ngoài sao?
Đôi mắt Lục Sóc tối lại, không khí trong xe lại thay đổi.
''Chị dâu, chuyện trên Weibo cũng không có. gì đáng lo, Cửu Gia chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết, sao chị lại nghĩ đến chuyện tự sát chứ?" Hoàng Sâm thấy không khí không đúng, tận tình khuyên giải.
An Đào Đào ngẩn ra, ngơ ngác chớp mắt, ai nói cô muốn tự sát vậy?
“Thần kinh giẫm phải đỉnh hả?
Hoàng Sâm thở dài, tiếp tục nói: "Cửu Gia vừa nghe nói chị muốn tự sát liền bỏ công việc chạy đi tìm chị, nhưng mà chị dâu này, tại sao chị còn 'khăng khăng muốn tự sát chứ? Chị không biết Cửu Gia lo lắng cho chị đến nhường nào sao?"
Lục Sóc liếc Hoàng Sâm một cái, ý bảo anh ta câm miệng.
Hoàng Sâm cả kinh, chớp mắt không đám nói tiếp nữa.
Nghe đến đó, An Đào Đào đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Lục Sóc vài lần.
Không ngờ họ lại nghĩ cô muốn tự sát...
Hóa ra Lục Sóc đến tìm cô không phải là vì muốn đưa cô ra nước ngoài, mà là anh nghĩ cô muốn tự sát, nhưng vẻ mặt vừa rồi của anh thật sự rất dọa người, không giống như đến để ngăn cản, mà ngược lại giống như tới để giết người hơn.
Cho nên họ đều hiểu lầm mới gây ra chuyện ầm ĩ như vậy.
An Đào Đào che miệng bật cười khe khẽ.
Lục Sóc rũ mắt: "Còn có mặt mũi cười hả?"
"Cửu Gia anh tin em đi, em thật sự không có ý định tự sát, anh không cần trói em lại, cũng đừng. chặt tay chân của em, có được không?" An Đào Đào kéo kéo vạt áo của Lục Sóc, đột nhiên nũng nịu nói.
Dáng vẻ làm nũng của cô hệt như một con mèo nhỏ, giọng lí nhí mềm mại, khiến người khác không khỏi rung động.
Lục Sóc nhíu mày, lập tức xiêu lòng nhưng anh vẫn rũ mắt, con ngươi mang theo ý đò xét.
An Đào Đào mấp máy cánh môi, ¡: "Vừa rồi thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi, ai bảo Cửu Gia đáng sợ như vậy chứ? Mặt cứ hằm hằm, nói đến ngăn cản em nhưng lại giống như là muốn giết người vậy."
An Đào Đào nắm lấy cổ tay anh, tươi cười nói: "Không dám, không đám, em chỉ là rất sợ hãi, sợ Cửu Gia vứt bỏ em, bắt em ra nước ngoài tự sinh tự diệt, hoặc là trực tiếp xử lý em."
Lục Sóc càng nghe, mặt mày càng nhăn lại, anh muốn làm như vậy lúc nào?
Hoàng Sâm ngồi bên cạnh, trên trần mồ: lạnh ứa ra, không thể không nói năng lực suy diễn của chị đâu nhà bọn họ quả thật rất lợi hại.
Đưa ra nước ngoài? Trực tiếp xử lý?
Vậy mà cô cũng nghĩ ra cho được!
An Đào Đào chớp mắt, lập tức tỏ ra đáng. thương: "Em chỉ là sợ hãi quá mức, cho nên mới chạy khỏi biệt thự, muốn hít thở không khí, không nghĩ tới lại bị hiểu lầm như vậy."
Đôi mắt cô ươn ướt, hệt như một bé thỏ trắng. bị ức hiếp, anh chăm chú nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới thu hồi anh mắt, do dự nói: "Sao em. lại nghĩ vậy?"
An Đào Đào cụp mắt xuống, trên mi còn vương một giọt nước mắt: "Không phải Cửu Gia muốn chứng minh thư với sổ hộ khẩu của em sao?
Như thế có thể làm hộ chiếu cho em, có hộ chiếu thì có thể xuất ngoại, nên em mới nghĩ vậy, hơn nữa sau chuyện trên Weibo kia, em cảm giác Cửu Gia sẽ bỏ rơi em."
Lục Sóc cúi người, khẽ hôn môi cô một cái: "Ai nói là tôi sẽ vứt bỏ em, hả?"
An Đào Đào mấp máy cánh môi, giọng nói rất nhỏ nói: "Không ai nói, chỉ là em nghĩ như vậy thôi."
Lục Sóc mở miệng, giọng nói bá đạo: "Nghĩ cũng không được."
"A." An Đào Đào yếu ớt lên tiếng, cơ thể nhỏ nhắn còn đang phát run, có thể vì lạnh, nhưng. phần lớn nguyên nhân là vẫn còn sợ hãi.
Cảm nhận được sự run rẩy của cô, Lục Sóc lại nói: "Quay về biệt thự."
Hoàng Sâm đánh tay lái, xe chạy đi rất nhanh.
An Đào Đào làm tổ trong lòng Lục Sóc, tâm. tình có chút phức tạp, cô túm cổ tay áo anh, tò mò hỏi: "Thế Cửu Gia cần hai loại giấy tờ kia của em, chỉ đơn thuần là làm hộ chiếu muốn đưa em ra ngoài chơi sao?"
Lục Sóc không nói chuyện, mà mở một túi tài liệu ở trên ghế xe, ở bên trong rõ ràng là hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ.
An Đào nhìn kỹ, phát hiện cuốn sổ đỏ kia không giống như cuốn sổ bình thường, mà là, giấy chứng nhận kết hôn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]