Chương trước
Chương sau
Lục Sóc nghiêng đầu, hai tay siết chặt eo cô, nhốt cô vào một góc nhỏ không thể nhúc nhích.

Cảm nhận được sức nóng trên người Lục Sóc, An Đào Đào sợ tới mức hồn phi phách tán, hình như đứng gần quá rồi...

An Đào Đào vặn vẹo cơ thể muốn giãy dụa: '"Cửu Gia, anh có thể buông tôi ra không? Ngủ như vậy chẳng thoải mái gì cả."

"Chẳng thoải mái?" Tay Lục Sóc vuốt ve eo. cô, giọng nói thoáng cái trở nên khàn khàn: "Nếu. cô dám động đậy nữa, tôi có thể làm chút chuyện khiến cô thấy thoải mái."

An Đào Đào nghe xong sợ tới mức không dám cử động.

Cô cũng phải một cô gái nhỏ ngu ngốc.

Lục Sóc nắm chặt ót cô, ngay lập tức đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán sát vào lồng ngực mình.

Trong chốc lát, An Đào Đào có thể nghe được tiếng tim đập của anh, từng tiếng, từng tiếng rất mãnh liệt.

Cô sợ tới mức thở hổn hển, cơ thể cũng nhẹ nhàng cuộn lại giống như một con mèo nhỏ không có cảm giác an toàn nào, nhìn rất đáng. thương.

Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại và thơm tho khiến Lục Sóc kìm lòng không được ôm cô thật chặt, sức lực của anh rất mạnh mẽ như muốn đem cô hòa vào trong xương máu của mình.

An Đào Đào ngửi thấy hơi thở trên người Lục Sóc, đó là mùi nội tiết tố mãnh liệt làm cho người ta hoảng hốt. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ,

nào ngờ cô lại đang nằm trong vòng tay ấm áp. này, dần dần tiến vào giấc mơ.

Lục Sóc vùi đầu vào cổ cô, sau đó cũng ngủ thiếp đi.

Bình minh.

Lục Sóc từ từ mở mắt ra như một con thú đói.

Anh vừa mới ngủ dậy, hai mắt đục ngục, lộ ra vẻ lười biếng nguy hiểm, khi đã hoàn toàn thanh tỉnh, đôi mắt đen láy sắc bén nham hiểm như một dã thú có móng vuốt sắc bén, càng thêm nguy hiểm.

"Ôi..." Tiếng cô gái rên rỉ lọt vào tai, ngay sau đó là tiếng chép miệng của An Đào Đào.

Lục Sóc rũ mắt, theo ánh mắt của anh, rất nhanh đã nhìn thấy khuôn mặt ngủ say hoàn toàn không đề phòng của cô.

An Đào Đào gối đầu vào khuỷu tay anh, lúc này hai gò má trắng nốn trở nên hơi ửng đỏ giống như một quả anh đào màu hồng mặc cho người ta. hái lượm, toàn dân tỏa ra một hơi thở ngọt ngào, mềm mại khiến cho lòng người không kìm nén được mà mềm nhữn.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm cô, đột nhiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt An Đào Đào.

Lục Sóc nhìn cô vài cái, cuối cùng mặc quần áo đi ra khỏi phòng, hơn nữa còn đi xuống lầu.

Mười phút sau khi Lục Sóc rời đi, rốt cuộc An 'Đào Đào cũng chịu tỉnh lại, cả người cô nằm trong. chăn, chỉ để lộ ra một cái đầu xù xì như một con chuột đồng đang làm tổ.



Cô dụi đụi mắt, phát hiện người bên cạnh không thấy đâu, trên chăn vẫn còn hơi ấm.

Chắc là anh mới rời đi không bao lâu.

An Đào Đào mặc quần áo vào, sau đó ra khỏi ra phòng, cô cảm thấy trái tỉm mình tỉ

mà có thể ở trong phòng Lục Sóc ngủ ngon tới vậy.

Suốt hai ngày ngủ với anh mà cô vẫn còn trinh tiết, thật sự không quá đễ đàng.

Ở dưới lầu thỉnh thoảng có hai giọng nói. truyền đến.

An Đào Đào dựa vào lan can, tò mò nhìn xuống dưới, phát hiện Lục Sóc đang nói chuyện với một người khác.

Người đàn ông đó có mái tóc đỏ, ngoại hình đẹp trai và có đôi mắt đào hoa sáng ngời, vẫn còn rất trẻ tuổi.

An Đào Đào biết anh ta, đó là người lần trước cùng bố An chơi đánh bài trong câu lạc bộ giải trí, lúc ấy Lục Sóc còn gọi anh ta là "thần cờ bạc".

Cô mím môi và cẩn thận đi xuống cầu thang.

Mặc dù bước chân của cô rất nhẹ nhưng vẫn bị phát hiện, Lục Sóc và Tiểu Hồng Mao dừng việc đang làm, đồng loạt nhìn về phía cô.

Đôi mắt đen của Lục Sóc u ám, đáy mắt giống như vực sâu, mặt mày toả ra hơi thở như đã thú, còn Tiểu Hồng Mao thì tò mò đánh giá cô.

An Đào Đào bị hai ánh mắt đó dọa sợ, suýt nữa hụt chân từ trên cầi

''Cửu Gia, chị ấy là chị dâu của chúng tôi sao?" Tiểu Hồng Mao chớp chớp đôi mắt đào hoa, hứng thú hỏi.

Lục Sóc không trả lời, anh vẫn nhìn chằm chằm vào An Đào Đào, sự chiếm hữu trong mắt anh rất rõ ràng.

thang ngã xuống.

Tiểu Hồng Mao liếm khóe miệng, trong mắt càng thêm hứng thú.

An Đào Đào chịu áp lực, đi tới trước bàn rồi đứng lại: "Cửu Gia..."

Lục Sóc nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó kéo cổ tay cô để cô ngồi bên cạnh mình.

Bởi vì còn có Tiểu Hồng Mao ở đây nên An Đào. Đào hơi luống cuống tay chân, khuôn mặt xấu hổ đỏ ửng lên.

Ánh mắt Tiểu Hồng Mao phát sáng, anh ta trêu chọc: "Cửu Gia, có vẻ như chị ấy là chị dâu rồi, nhìn hai người rất xứng đôi nha."

Lục Sóc nhìn anh ta một cái, vốn mặt mày đang hung dữ bỗng trở nên dịu đàng hơn một chút, hình như còn có một chút tán thưởng.



"Tiểu Hồng Mao nhìn thấy sự biến hóa của Lục Sóc, cũng biết mình đã vỗ đúng mông ngựa, ngạc nhiên cau mày.

Anh ta còn tưởng bọn Hoàng Sâm nói năng lung tung, Cửu Gia anh minh thần võ như vậy, cái gì cũng không có hứng thú, làm sao có thể hết lần này tới lần khác cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ làm ấm giường?

Bây giờ sau khi anh ta tận mắt nhìn thấy, mới biết bọn họ không có lừa gạt anh ta, Cửu Gia thật sự để ý đến người phụ nữ này, hơn nữa còn có một. loại bướng bỉnh và dục vọng chiếm hữu bệnh hoạn, hèn chỉ sau khi bị đao đâm vẫn chưa giải quyết được người phụ nữ này.

Những chuyện này là do anh ta nghe Hoàng Sâm kể, lúc anh ta nói biểu cảm rất ngạc nhiên và phô trương.

An Đào Đào nghe thấy lời nói của Tiểu Hồng Mao, vẻ mặt cô cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng lên.

Mẹ kiếp!

Mở mắt ra nói đối!

''Cửu Gia, lần trước anh kêu tôi gài bẫy nhà họ An nhưng sau khi hoàn thành lại đem cổ phần trả cho ông ta, có phải là vì nể mặt chị đâu không?" Tiểu Hồng Mao xoa xoa hai bàn tay, vui vẻ chớp. mắt hỏi.

An Đào Đào nghe vậy thì hơi sững sờ.

Bố An đi đi chơi bài là vì bị Lục Sóc lừa, trước kia cô chỉ đoán mò, rốt cuộc bây giờ cũng đã được xác nhận.

Nhưng tại sao anh lại làm như vậy? Là anh. muốn xem cô cầu xin như thế nào, hay là cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán nên muốn tìm một chút vui vẻ?

Nhưng mà cuối cùng anh ta vẫn đem cổ phần trả lại, đây là do nể mặt cô sao?

An Đào Đào cẩn thận nhìn Lục Sóc vài lần, nhưng vẫn không đoán được trong lònganh đang. nghĩ cái gì.

Lục Sóc vô cảm nhìn Tiểu Hồng Mao, đôi môi khẽ mở: "Quý Thiên Trạch, nếu cậu không nói, người khác cũng không coi cậu là người câm."

Anh vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng. khách liền thay đổi, giống như bị đóng băng.

An Đào Đào đang uống sữa bị đọa sợ, ly sữa trong tay suýt nữa bị cô ném ra ngoài.

Quý Thiên Trạch hơi sửng sốt, sau đó không đứng đắn cười rộ lên: "Được rồi, tôi không nói nữa, nhưng chị dâu bị Cửu Gia dọa sợ rồi."

An Đào Đào hung dữ trừng mắt nhìn Quý "Thiên Trạch, tại sao tự đưng lại lôi cô vào?

Quý Thiên Trạch nhún vai, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

Lục Sóc nhìn thoáng qua An Đào Đào, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, khí thế lạnh. lẽo trên người anh nhanh chóng biến mất, không, khí trong phòng khách bình thường trở lại.

An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, sau khi uống. sữfa xong liền chuẩn bị đi học.

Sau khi bước xuống xe, An Đào Đào có cảm giác có đèn flash nhấp nháy, nhưng cô nhìn xung quanh không phát hiện có người nào khả nghỉ. Thật kỳ lạ, An Đào Đào sờ mũi, hơi khó hiểu đi vào cổng trường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.