Chương trước
Chương sau
Cứu mạng...

Dưới sự sợ hãi tột cùng, đầu óc An Đào Đào. trống rỗng, cô không biết bản thân nên làm gì, cô chỉ muốn chạy trốn, nhanh chóng thoát khỏi nơi đáng sợ này cùng với con người đáng sợ kia.

“Lại đây.” Lục Sóc vẫy tay với cô, trong mắt ngưng tụ lửa giận và sát ý.

An Đào Đào vô thức lùi về phía sau một bước, tuyệt đối không thể đi qua đó được.

Một khi đã bước qua, đó chính là vực sâu vạn trượng.

An Đào Đào hoảng loạn nhìn xung quanh, phát hiện cửa phòng đành cho khách bị mở ra một khe nhỏ, má Trần đang đứng từ cửa nhìn vào.

'Thấy vậy, đôi mắt An Đào Đào lập tức sáng. lên, cô làm mặt quỷ với má Trần, tràn đầy khát 'vọng sống sót.

Má Trần nhìn cô tỏ vẻ thông cảm mà không, giúp được gì, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Sau khi cửa phòng bị đóng lại, An Đào Đào liền biến thành một con thỏ trắng nhỏ bất lực đáng thương không nơi nương tựa, cô nắm chặt lấy hai bên vạt áo, khớp xương trắng bệch cũng nổi lên.

“Tôi nói cô lại đây.” Lục Sóc không khỏi cất cao âm điệu.

An Đào Đào bỗng nhiên run lên, cả trái tìm. như rơi vào đáy vực, dưới ánh mắt lạnh lẽo như có thể đông chết người của Lục Sóc, cô từng bước đi về phía anh, mỗi bước đều dừng lại một chút, phải một lúc rất lâu sau cô mới ải chuyển đến bên cạnh Lục Sóc được.

Lục Sóc đã sớm mất hết kiên nhẫn, anh nắm lấy cổ tay của An Đào Đào, kéo vào trong lòng mình.

"A..." An Đào Đào sợ tới mức hét lên, hai tay nhỏ bé theo bản năng áp vào trước ngực Lục Sóc, xuyên qua chất liệu quần áo có thể cảm giác được ngực anh rất nóng, như thể thiêu đốt.

“Cửu Gia..." An Đào Đào mấp máy cánh môi, giọng nói có phần run rẩy.

Lục Sóc siết chặt cổ tay cô, như thể giây tiếp. theo sẽ bẻ gãy cổ tay cô vậy: “Ai cho cô ra ngoài dạo phố?”

An Đào Đào bị siết đau đớn, mồ hôi lạnh toát ra, nhưng cô chỉ hơi nhíu mày, nói: “Nhưng mà Cửu Gia cũng không nói sẽ không cho tôi ra ngoài mà.”

“Cô còn lí do hử?” Lục Sóc cười giễu, trong. mắt tràn đầy vẻ trào phúng.

An Đào Đào bị nuốt chửng, lập tức không đám nói thêm lời nào nữa.

Lục Sóc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt của cô, vẻ lạnh lẽo và sát ý vẫn chưa tiêu tan, bầu không khí có thể khiến người ta chết cóng khiến An Đào Đào sợ tới nỗi không dám thở mạnh, cứ như sắp chết đến nơi.

Lục Sóc nhếch môi mỏng, lạnh lùng hỏi: “Đi dạo phố với ai?”



An Đào Đào để anh tùy ý ôm, giống như một đứa bé ngoan ngoãn, thành thật trả lời: “Là Chu Mễ."

Cô vừa mới nói xong đã nghe Lục Sóc lại cười giểu một tiếng, sự trào phúng trong giọng nói càng thêm rõ ràng.

An Đào Đào lại run lên, cảm thấy tiếng cười này của Lục Sóc tràn đầy ý tứ sâu xa.

Một lúc sau, đôi môi mỏng của Lục Sóc hơi hé mở: “Kỷ Thần.”

Hô hấp của An Đào Đào cứng lại, hai mắt đột nhiên mở to, cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt nham hiểm tối tăm của Lục Sóc, thân thể cô khẽ rụt lại, hai má trắng bệch như tờ giất

Làm thế nào Lục Sóc biết được cái tên Kỷ Thần này chứ?

Anh bất chợt nói ra, chẳng lẽ anh đã biết, lúc ăn cơm trưa ngoại trừ Chu Mễ còn có một người khác là Kỷ Thần?

Đây là anh phái người theo đõi cô?

'Nghĩ đến khả năng này, trong lòng An Đào Đào căng thẳng, lạnh lẽo từ đình đầu truyền đến tận lòng bàn chân, cô mấp máy môi, toàn thân tràn ngập cảm giác tĩnh mịch.

“Cửu Gia, anh phái người theo dõi tôi sao?” Cô cũng cười nhạt một tiếng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt như nữ quỷ.

Lục Sóc nhíu mày, nắm lấy cằm của cô: “Tôi hỏi cô, có phải cô thực sự ăn cơm cùng người đàn ông khác không?”

An Đào Đào cắn môi, không biết lấy đâu ra sức lực mà giãy giụa hất tay Lục Sóc ra: ''Đúng vậy, đúng là tôi ăn cơm với Kỷ Thần và Chu Mễ đấy, thì làm sao? Tôi ăn cơm với bạn học thì làm sao?”

Lục Sóc bị thái độ của cô làm cho tức giận.

Anh cũng coi như đoán ra tính tình của cô gái nhỏ này, bình thường cô đều giả vờ rất ngoan ngoãn, nhưng đến khi anh tức giận, cô còn tức giận hơn cả anh, dáng vẻ giận dữ, giống như muốn cào cấu người khác.

Mặc kệ hậu quả.

“Sao vậy? Cô thiếu đàn ông đến thế sao?” Lục Sóc một tay túm lấy cổ cô, ném cô lên sô pha, sau đó cúi người đè cô xuống dưới.

An Đào Đào trợn tròn mắt, có chút kinh hãi nhìn anh: “Tôi không rõ anh đang nói cái gì, tôi chỉ ăn một bữa cơm với bạn học mà thôi, anh có. thể đừng làm như vậy nữa được không?”

Lục Sóc khóa chặt cô, đôi mắt sâu thẳm đen tối, như thể ngay sau đó anh sẽ xé nát cô ra vậy.

“Cửu Gia, anh buông tôi ra, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?” An Đào Đào kinh hãi, ý nghĩ bất chấp tất cả vừa rồi trong nháy mắt bị xua tan, cô chớp mắt, giọng nói lập tức trở nên ngọt ngào mềm mại.

Cô đang ở thế yếu, phải cúi đầu trước thế lực tà ác.



Bởi vì cô còn chưa muốn chết...

Lục Sóc không buông tay ra, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng không có giảm bớt, ngược lại càng, thêm nồng đậm: “Tôi ở đây chờ cô, nhưng cô lại ăn cơm cùng người đàn ông khác, hửm?”

An Đào Đào nghe không rõ, Lục Sóc chờ cô trở về?

Làm sao có thể, anh lại muốn làm gì đây? 'Thấy ánh mắt mờ mịt của cô, đường như hoàn toàn không để tâm đến lời anh vừa nói. Lục Sóc cau mày, đột nhiên cười tàn nhẫn: “Nếu cô thiếu đàn ông đến thế, vậy để tôi thỏa mãn cô.”

Hôm nay anh phải “chăm sóc” người phụ nữ không biết trời cao đất rộng này.

Có lẽ, sau khi nếm thử hương vị của cô, anh có thể bình ổn sự xao động trong lòng...

“Cửu Gia, anh muốn làm gì?” An Đào Đào cảm nhận được sự nguy hiểm, cô cảm thấy Lục Sóc có. lẽ muốn xé xác cô.

Lục Sóc không nói gì, sắc mặt tối tăm cúi xuống.

Những nụ hôn của anh giống như bão tố cứ thế rơi xuống.

'Tay chân An Đào Đào lạnh lẽo, không ngừng. giãy giụa, trong lòng cô không thoải mái, cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Lục Sóc, anh buông tôi ra, đừng làm như. vậy...” Khuôn mặt nhỏ của An Đào Đào tái nhợt cảm thấy trong lòng rất tủi thân.

Cô chỉ đi ăn cơm với bạn học thôi mà, vì sao. vừa trở về biệt thự đã lập tức biến thành địa ngục?

'Hốc mắt An Đào Đào đỏ ửng, nước mắt lăn dài không chịu rơi xuống, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương.

Nhưng đôi mắt cô lại mê ly như vậy, đôi môi hồng nhuận ẩm ướt, đáng vẻ khiến người ta muốn bắt nạt, đặc biệt có thể khơi đậy thú tính của đàn ông, Lục Sóc chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy thân thể nóng vô cùng, ngọn lửa tà ác không ngừng tỏa ra khiến anh rất muốn tìm một chỗ để trút ra.

Trước đây anh thực sự quá dung túng người phụ nữ này, vậy nên cô mới đi tìm một người đàn ông khác còn ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy.

“Không phải cô thiếu đàn ông à?” Lục Sóc cười lạnh lùng nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ tàn nhân và âm trầm: “Dáng vẻ của tôi như vậy, cô không vui sao?”

“Tôi không vui... Anh buông tôi ra được. không, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói...” Hai mắt An Đào Đào đỏ hoe, tựa như đang cầu xin tha thứ.

'Nước mắt của cô vô cùng tỉnh xảo ướt át, tỏa ra mùi vị mê hoặc lòng người.

Hai mắt Lục Sóc nóng lên, nhìn chằm chằm cô, muốn nhìn ra mấy cái lỗ thủng lớn trên người cô: ''Muộn rồi... Hiện tại tôi không muốn nói chuyện, tôi chỉ muốn cô.”

“A..” Khi Lục Sóc lại hôn cô lần nữa, An Đào Đào không ngừng run rẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.