“Ha ha ha, các người nhốt tôi đi, các ngươi đừng mong có thể sống tốt.”
Giọng nói của bà Lệ dần dần mất hút trong căn phòng phía dưới cầu thang.Bạch Chấn Hưng thấy vậy càng thêm phẫn nộ đứng phắt dậy đi lên lầu, bà Vương cũng không để ý, chỉ nhấp một ngụm trà hừ nhẹ một tiếng.
“Mẹ, thật may con không gả cho tên tàn phế đó nếu không con đã làm trò cười cho thiên hạ rôi”
Bạch Ngọc Châu ôm lấy cánh tay của mẹ mình âm thầm cảm thấy may mắn.
Bà Vương lại nhoẻn miệng nói: “Con gái của ta phải được gả cho người chí cao tài giỏi xứng tâm với con sao có thể gả cho một tên tàn phế nửa đời ngồi xe lăn được, gả về đó con chỉ có khổ mà thôi, đúng rồi trong tiệc cưới của Bạch Ngọc Lan mẹ có để ý mấy người cho con để mẹ tìm hiểu rồi đưa con lựa chọn.”
“Mẹ, còn cũng đã nhìn được đối tượng ưng ý”
Bạch Ngọc Châu e thẹn nói.
Bà Vương nhìn con gái như có như không hỏi: “Nói mẹ nghe xem con để ý được người nào rồi.”
“Chính là, chính là Dương Tử Hiên, tổng tài đương nhiệm của Dương thị.”
Bạch Ngọc Châu không ngại nói, từ lúc hắn xuất hiện đã gây chú ý tất cả mọi người cô ta cũng không ngoại lệ, lúc đó nhìn người đàn ông tiêu sái anh tuấn, toát ra vẻ quý khí sang trọng, cô ta đã muốn ngả vào lòng của hắn rồi.
Nghe vậy bà Vương ánh mắt lóe lên: “Con gái, con cũng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2503601/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.