Tiểu Khải vẫn còn đau nhưng nghe anh nói phải nhịn đau rời đi.
Lúc cậu ta quay lại có đẩy theo một chiếc xe lăn khác tới, cô nhìn không lầm thì đây là xe lăn địa hình, lúc này cô mới thấy mình ngu ngốc, Dương gia là gia tộc thế nào lẽ nào còn không có cho anh một chiếc xe lăn lên xuống cầu thang sao?
Thư phòng ông Dương.
Bà Xuân với Dương Tử Hiên đã có mặt bên trong chỉ còn thiếu một mình Bạch Ngọc Lan, ông Dương không nói gì nhưng bà Xuân đã bắt đầu không vui lại mở miệng hỏi: “Ba à, ba kêu tụi con đến đây là có chuyện gì muốn nói?”
“Chờ Ngọc Lan đến rồi nói”
Ông Dương ngồi trên chiếc ghế bành nhàn nhạt nói.
Bà Xuân tức tối trong lòng muốn nói cái gì thì ông Dương lại hỏi: “Tử Hiên, công ty thế nào rồi?”
“Thưa ông, công ty vừa lên sản phẩm mới, được rất nhiều người quan tâm mới ngày đầu đã bán được hơn năm ngàn bộ sản phẩm”
Dương Tử Hiên nhìn mẹ mình một cái lại trả lời câu hỏi của ông Dương.
“Tốt lắm, tuy còn kém Tử Sâm một chút nhưng cháu làm được như vậy là rất tốt rồi, cứ thế mà làm”
Ông Dương không khỏi khen một tiếng, miệng có chút ngâm nga.
Dương Tử Hiên nghe vậy trong lòng chỉ cười lạnh một tiếng, ngoài miệng thì nói: “Cảm ơn ông, cháu nhất định sẽ khiến Dương thị lên tầm cao mới vượt xa anh hai, nhất định không để ông thất vọng”
Câu nói của Dương Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488811/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.