Đáng lẽ cô cũng có thể vào đó nhưng Dương Tử Sâm lại kiên quyết không cho cô bước vào, có lẽ không muốn cô nhìn thấy chân mình, vì chiêu theo ý anh cô đành phải đứng bên ngoài chờ.
Phút chốc rèm cửa bên trong được đóng lại Bạch Ngọc Lan không còn nhìn thấy gì nữa, lúc cửa rèm chỉ còn lại khe hở cô lại đụng phải ánh mắt của Dương Tử Sâm nhưng mới được hai giây rèm cửa cũng hoàn toàn được đóng vào, cô không hiểu ánh mắt của anh cho lắm lại không muốn suy nghĩ nhiều, nên xoay người nhìn xuống dưới đường.
Đường phố Pari có một sự khác lạ, người ta đi bộ khá đông đông, bước chân rất nhanh nhưng không dồn dập vội vàng, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy có chút lo lắng, mười ngón tay của cô chắp vào nhau lại lại buông ra, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Bên trong.Joseph đã kiểm tra xong cho Dương Tử Sâm sau đó nói rất nhiều điều nhưng anh lại chẳng nghe lọt một chữ, tâm tình như đang ở đáy vực, tuy biết mình không có hy vọng nhưng nghe.Joseph nói tâm trạng của anh vẫn không tránh khỏi một trận thất vọng.
Ông Dương thì khỏi phải nói biết cháu trai mình không thể phục đôi chân trong lòng tràn trề thất vọng lại hỏi: “Còn cánh tay thì sao có thể chữa hay không?”
Người đàn ông mặc blouse trắng có vẻ trầm tư lại nói: “Có thể nhưng rủi ro cũng không nhỏ, còn liên quan đến dây thần kinh của cậu ấy nữa, tôi chỉ dám chắc năm mươi năm mươi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488795/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.