Anh không thích ánh sáng cũng không thích chỗ đông người náo nhiệt, nghe mọi người ồn ào xôn xao anh lại có cảm giác như người ta đang dị nghị, bàn tán về đôi chân tàn của anh, anh không muốn nghe cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt châm chọc của bọn họ.
Cảm thán xong một câu Bạch Ngọc Lan mới nhìn đến Dương Tử Sâm để xem biểu hiện của anh.
Cô đánh nhanh thắng nhanh cứ thế đưa anh ra đây.
Người đàn ông này sẽ không nổi sóng trong lòng chứ? Đập vào mất cô là đôi bàn tay có chút run run, mặc dù anh đã nắm chắc hai bên thanh vịn của xe lăn nhưng cũng không tránh được có chút run rẩy.
Bạch Ngọc Lan ngồi xổm xuống bên cạnh anh lên khẽ khàng nói: “Dương Tử Sâm”
Nghe người gọi tên Dương Tử Sâm nhìn xuống lại bắt gặp nụ cười dịu dàng như nước của cô, trong phút chốc anh có chút sững sờ, lần đầu tiên có người cười như vậy với anh ngoại trừ mẹ anh.
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan lại văng vẳng bên tai: “Anh cảm thấy thế nào? Nếu không chúng ta đi dạo một vòng nhé?”
Dương Tử Sâm chẳng nói gì đôi mắt lại khẽ nhắm lại, trên người anh được mặc một chiếc áo khoác lông màu xám, dưới chân được đắp lên một chiếc khăn cùng màu.
Hiện tại ở trên người đàn ông này, đồ đạc của anh ngoài hai tông màu xám và đen ra cô không nhìn thấy một màu nào khác.
Ở đây có không ít người lớn trẻ con vui đùa, người tản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488787/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.