“Con muốn hỏi cô ta một câu”
Bạch Ngọc Lan đoán trước được điều này nên cũng không sợ hãi ngược lại hết sức bình tĩnh, lại nhìn cô hầu kia một cái.
Ở khoảng cách gần cô có thể thấy cô ta run rẩy một chút, Bạch Ngọc Lan lại mở miệng hỏi: “Cô có chắc tôi không nói gì với cô chứ?”
“Chắc”
Cô hầu cắn răng gật đầu.
Bạch Ngọc Lan lại đứng gần sát cô hầu, nói với giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Tôi có một thói quen trước khi nhờ ai việc gì đó sẽ ghi âm cuộc trò chuyện lại phòng trừ đối phương “quên”.
Tôi cho cô thời gian nhớ lại, nếu cô còn nói không tôi liền đưa đoạn ghi âm cho mẹ chồng nghe, đến lúc đó cô bị phạt thế nào tôi không quan tâm.
Lúc trước đọc nội quy Dương gia tôi nhớ kẻ nào nói dối chủ hình như sẽ bị đuổi khỏi Dương gia thì phải.
Vậy nên cô suy nghĩ cho kỹ nhé.”
Cô hầu nghe xong run lên một cái, đôi mắt mở to nhìn cô, dường như không nghĩ đến trường hợp này.
Bà Xuân thấy Bạch Ngọc Lan thì thầm to nhỏ với người hầu thì nhíu mày nói: “Bạch Ngọc Lan cô đang tính mua chuộc người hầu nói dối sao?”
“Ai làm hành động bỉ ổi đó chứ con thì không dám”
Bạch Ngọc Lan đáp trả.
“Cô…”
Bà Xuân nghe cô nói trong lòng có điều chột dạ, lại nói: “Người hầu đã nói cô không chuyển lời gì cho cô ta điều này chứng minh cô đang nói dối tôi, Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488768/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.