Dương Tử Sâm bắt đầu nói câu đầu tiên, “Bonjour”
(Chú thích: Bonjour có nghĩa là xin chào) Cô nghe vậy cũng bắt chước học theo nói: “Bonjour”
Cô vừa nói xong Dương Tử Sâm có chút hài lòng lại nói: “Lặp lại mười lần”
Bạch Ngọc Lan nghe theo anh cứ thế lặp lại mười lần đến khi anh hài lòng mới thôi, thấy anh gật gù cô hỏi: “Em phát âm như thế có được hay không?”
“Tạm ổn”
Dương Tử Sâm nhàn nhạt nói, lại tiếp tục chỉ cô câu thứ hai thứ ba, càng dạy anh càng kinh ngạc trước khả năng phát âm của cô, chỉ cần anh nói một lần cô liền có thể phát âm đúng, điều này làm anh có chút kinh ngạc.
Mỗi một câu anh liền bảo cô nói lại mười lần, càng nói lại càng thanh thạo.
Sau khi nói xong mười câu cô lại hỏi anh ý nghĩ của từng câu, anh cũng theo trình tự mà giải nghĩa cho cô, sau đó lại hỏi từng từ một, anh hỏi tiếng việt cô trả lời tiếng pháp.
Xong xuôi mười câu cô hỏi: “Thế nào hả? Em đáp đúng chứ?”
“Ừm”
Anh chỉ khẽ nói, đôi mắt hơi khép lại, giọng cô phát âm rất hay anh nghe có chút say mê.
Bạch Ngọc Lan lại sấn tới nó nhẹ vào tai anh, “Em có xứng đáng làm học trò của anh hay không?”
Vành tai anh khẽ run lên một cái, bờ môi mấp máy, “Tôi không nhận học trò.”
“Vậy có nhận vợ hay không?”
Cô được nước trêu chọc anh, người đàn ông này thật xem anh nói thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488713/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.