“Tử Sâm, hiện tại anh muốn làm cái gì? Anh đừng để ý đôi chân của mình, thích làm cái gì thì làm cái đó, khiến bản thân thoải mái là được, lại nói con người vận hành cuộc sống này chủ yếu bảng bộ óc đâu phải đôi chân, đôi chân chỉ là đưa anh đến nơi anh muốn đến thôi, anh tự ti cái gì chứ”
Bạch Ngọc Lan chớp mắt nhìn anh.
Nếu nói người đàn ông này vì ngươi yêu người thân phản bội mà trở nên nhụt chí còn tạm chấp nhận được, con người mà trái tim dù mạnh mẽ đến đâu cũng chứa đựng yếu đuối bên trong, anh có suy sụp cũng là điều dễ hiểu, thế nhưng nếu anh tự tỉ về đôi chân của mình cô lại có chút khinh thường anh, ngoài kia nhiều người cụt tay cụt chân vẫn có thể sống bình thường sao anh lại không thể chứ, làm như bị liệt là một căn bệnh gì đó rất ghê gớm không bằng.
Dương Tử Sâm liên tục bị những lời nói của cô đả động tâm can, anh muốn làm nhìn thì làm sao? Anh có thể làm gì? Làm việc bằng đầu óc đối với anh mà nói không khó chút nào.
Bạch Ngọc Lan thấy anh suy nghĩ cũng không làm phiền anh nữa, cô chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn anh.
Dương Tử Sâm, anh không phải mạnh mẽ quyết đoán lắm sao, thế nào mà vì một tai nạn lại đày đọa bản thân đến nông nỗi này, còn sinh ra cảm giác chán ghét bản thân chứ.
Lại nói tai nạn năm đó rốt cuộc là như thế nào? Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488674/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.