“Tôi cho cô nói lại một lần nữa, anh ấy là ai?”
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan đã lạnh đi vài phân, ánh mắt phẫn nộ không chút nhẫn nại.
“Là, là, là…
Không hiểu sao Cao Kỳ Anh có chút cứng họng không thốt nên lời.
“Hừ, tôi nhắc nhở lần đầu cũng như lần cuối, người trước mặt cô chính là anh chồng của cô, đối với anh ấy cô phải biết lễ phép kính trọng, có hiểu thế nào là tôn ti trật tự không, cô nên nhớ anh ấy mang họ Dương, là đại thiếu gia của Dương gia, còn cô là ai, chỉ là dâu con trong cái nhà này mà dám lớn giọng như vậy sao.”
“Cô…”
Cao Kỳ Anh xanh mặt, hai tay nắm chặt vào vào nhau.
Bạch Ngọc Lan lại lạnh lùng nói: “Lập tức cúi đầu xin lỗi anh ấy.”
“Không đời nào.”
Cao Kỳ Anh theo bản năng từ chối, sao cô ta có thể cúi đầu trước một tên tàn phế chứ, đây là chuyện không thể.
“Hoặc là cúi đầu xin lỗi hoặc là quỳ xuống xin lỗi, cô chọn đi.”
Bạch Ngọc Lan khoanh tay híp mắt nhìn Cao Kỳ Anh.
“Bạch Ngọc Lan cô đừng ép người quá đáng, cô chẳng qua cũng chỉ là con dâu nhà họ Dương lấy tư cách gì bắt tôi xin lỗi.”
Cao Kỳ Anh phẫn hận không thôi.
Bạch Ngọc Lan cười lạnh một tiếng, định nói tiếp thì một giọng nói khác xen vào: “Vậy cô nghĩ tôi có tư cách hay không?”
“Anh…
Cao Kỳ Anh quay sang nhìn Dương Tử Sâm lại bắt gặp nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488634/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.