“Ha ha, cũng đúng, muốn xách em ra ngoài cũng phải đụng được đến em, có điêu như anh nói cậu ta không phải là đối thủ của em, thế nào, anh thấy em có lợi hại hay không?”
Bạch Ngọc Lan được dịp khoe khoang.
Dương Tử Sâm nhìn bộ dạng đắc ý của cô ánh mắt trở nên dịu dàng, lại vô thức đưa tay lên xoa má cô giọng nói ấm áp: “Em là độc nhất vô nhị.”
“Đây là lời khen hay là anh cảm thấy em không ai sánh bằng? Lại nói lúc nãy anh bảo Tiểu Khải ném Cao Kỳ Anh đi như vậy không thấy xót sao?”
Cô cho rằng anh vẫn còn tình cảm với cô ta nhưng nhìn thái đội của anh khi nấy lại không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, rốt cuộc anh còn yêu cô ta không.
Lúc này đây Bạch Ngọc Lan rất nghi ngờ điêu này, không yêu sẽ không hận, mà trong mắt anh thể hiện rõ sự oán hận với cô ta nhưng mà thái độ của anh lại khiến cô vô cùng hoang mang.
“Hừ, tôi chỉ xót em.”
Dương Tử Sâm bất thình lình nói một câu.
Trong khi Bạch Ngọc Lan còn chưa kịp phản ứng anh lại nói tiếp: “Bạch Ngọc Lan, từ nay về sau em không được bị thương nữa được không?”
Anh đã không thể làm gì cho cô anh càng không muốn cô vì mình bị thương, vết thương của cô như lưỡi dao đâm thẳng vào mắt anh, rất đau.
“Tử Sâm, anh…”
Bạch Ngọc Lan còn chưa kịp nói xong một câu thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488630/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.