Dương Tử Sâm không nói gì nhìn đồ ăn trên bàn một lượt ánh mắt lại dừng xuống hột trứng vịt lộn.
Bạch Ngọc Lan dừng lại một chút hỏi: “Sao vậy?”
“Em vì mua cái này sao?”
Dương Tử Sâm đột nhiên hỏi ngược lại.
“Đúng vậy nhưng cũng không hẳn vì mua đồ mà về trễ.”
Bạch Ngọc Lan biết anh nghĩ gì vội vàng nói trước.
Dương Tử Sâm thấy vẻ mặt vô tội của cô mỉm cười nói: “Tôi còn chưa nói gì, em thích ăn thì mua thôi.”
Mấy ngày sau Cao Kỳ Anh cuối cùng cũng được xuất viện, cơ thể của cô ta cũng tốt hơn rất nhiều, lại nói mấy ngày nay Bạch Ngọc Lan không ngày nào không mang cháo vào cho cô ta, Dương Tử Hiên và bà Xuân chỉ ở viện duy nhất có ngày hôm đó cũng không thấy xuất hiện nữa.
Dương Tử Hiên lấy lý do lo chuyện công ty còn bà Xuân lấy lý do lo cho con gái nuôi nên không ai vào bệnh viện thăm Cao Kỳ Anh thêm lần thứ hai, phải chăng chỉ có ông Cao cùng mấy người hầu mà bà Xuân kêu đi chăm sóc cô ta.
Tính ra Cao Kỳ Anh này cũng là người đáng thương.
Mười giờ đêm trên cung đường Thiên Phú, con đường của những khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố này, có một chiếc xe lambogini đỗ trước một khách sạn hoành tráng nhất trong tất cả các khách sạn ở đây.
Bước xuống xe là một người đàn ông trông lãng tử hòa hoa, bên cạnh là một cô gái khuôn mặt baby trắng nõn nuột nà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488280/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.