Cô vì lựa đồ rồi trang điểm đến rối rít cũng quên mất cái điện thoại bên cạnh, nếu cô để ý một chút thì tốt rôi, đâu cần phải đi mua cho cực.
“Em không sao là được, vào thay đồ đi, anh đợi.”
Dương Tử Sâm ôn nhu nói, mặc dù chỉ còn mấy phút nữa nhưng anh cũng chẳng vội vàng.
Lúc này trợ lý lại một lần nữa chạy đến vẻ nôn nóng nói: “Chủ tịch, anh có thể qua chưa, đã đến giờ rồi.”
“Kêu Trần Vĩnh mở màn trước, sau đó tôi sẽ đến, không nhanh không chậm, năm phút.”
Dương Tử Sâm nói chắc như đinh đóng cột.
Trợ lý lại lật đật chạy đi, phòng bên trong lại vọng ra tiếng nói: “Tử Sâm, anh vào đây một chút được không?”
“Làm sao vậy?”
Dương Tử Sâm hỏi tay lại không tự chủ được lăn bánh đến căn phòng cô đang thay đồ.
“Em kéo khóa váy mà bị kẹt anh giúp em một chút.”
Bạch Ngọc Lan đau khổ nói, vừa rồi cô có nghe đoạn hội thoại của anh và người đàn ông kia, không muốn vì mình mà anh trễ giờ nên đã hấp tấp kéo khóa không ngờ được một nữa lại bị kẹt, cô kéo lên không được mà kéo xuống cũng không xong.
Dương Tử Sâm đã mở cửa đi vào bên trong, nhìn biểu tình của cô anh khẽ cười nói: “Em quay người lại anh xem.”
Bạch Ngọc Lan ngoan ngoãn quay lại, Dương Tử Sâm nói: “Lùi hai bước.”
Cô làm theo lùi hai bước nhỏ, anh lại nói: “Thêm hai bước nữa.”
Bạch Ngọc Lan nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488233/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.