Người đàn ông gật đầu trả lời cho câu hỏi anh ta không thể nói, lại ghi một chữ trên điện thoại cho cô xem. “Dương, anh tên Dương à?” Bạch Ngọc Lan nhìn anh ta hỏi lại nhận được cái gật đầu của anh ta. “Cái đó, anh Dương, tôi có thể đi gặp mẹ tôi được chưa?” Bạch Ngọc Lan hỏi.
Anh ta lại quay người đi vòng qua chiếc bàn bên kia tiếp theo lại mang cho cô một ly nước cam, giống như đã được chuẩn bị từ trước.
Bạch Ngọc Lan nhận lấy nói hai tiếng cảm ơn rồi uống một hớp, không hiểu sao cô lại cảm thấy anh ta có cái gì đó quen thuộc, nhất là ánh mắt kia, lúc cô ăn không phải không biết anh ta đang nhìn mình, không giống cái nhìn săm soi, quan sát mà là cái nhìn thắm thiết, điều này làm cô có chút bối rối.
Ăn xong uống xong người đàn ông mới đưa cô đi gặp mẹ mình, lúc này bà Lệ cũng đã tỉnh, ngồi trên giường thấp thỏm lo âu nhìn thấy Bạch Ngọc Lan đi vào mới kích động đứng dậy. “Ngọc Lan, thật may quá, con không sao chứ?” “Con vẫn tốt, còn mẹ có bị thương ở đâu không?” Lúc đó quá vội nên cô ném bà hơi mạnh không biết bà có bị tổn hại gì không. “Mẹ tốt mà, cũng may được cậu ấy cứu thoát.” Bà Lệ nhìn người đàn ông đeo mặt
nạ nói.
Đúng thật là may mắn, cô còn tưởng mình đã chết rồi, thực ra trước khi nhắm mắt cô đã nghĩ mình chết đi cũng tốt như vậy có thể đi gặp Tử Sâm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488151/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.