Nhưng làm sao có thể chứ, Tử Sâm không thể đi được như anh ta càng không thể thấy cô mà không nhận.
Người đàn ông đứng ở cửa nghe hai mẹ con Bạch Ngọc Lan nói chuyện chỉ giữ im lặng, đến lúc anh tính xoay người rời đi thì lại nghe giọng nói dịu nhẹ phía sau. “Anh về rồi sao, tôi và mẹ sắp nấu ăn xong rồi anh ăn cùng chúng tôi nhé! Thân hình của người đàn ông hơi khựng lại anh không nói gì chỉ gật đầu một cái rồi cất bước rời đi nhưng chưa được hai bước lại bị cô gọi giật lại: “Khoan đã, anh chờ
một chút.”
Bạch Ngọc Lan để mui canh xuống từ từ đi đến bên cạnh người đàn ông nhìn bàn tay đã khô máu của anh cau mày nói: “Tay anh bị thương rồi”
Lúc này người đàn ông mới để ý cánh tay của mình, thấy máu me be bét vội vàng giấu bàn tay ra sau không cho cô xem nữa. Nhìn hành động này của anh Bạch Ngọc Lan chỉ cảm thấy buồn cười: “Anh giấu cái gì tôi cũng nhìn thấy rồi, đến ghế ngồi đi tôi băng bó cho anh”
Người đàn ông tính nói không cần nhưng lại nhớ ra mình không thể nói chuyện, mà Bạch Ngọc Lan cũng đã nhanh chóng đi lấy hộp thuốc tới. Không còn cách khác người đàn ông đành phải ngồi xuống ghế chờ cô, bà Lệ ở trong bếp vừa nấu ăn vừa lo lắng nhìn ra bên ngoài. Không lâu lắm Bạch Ngọc Lan đã mang hộp y tế tới, cô nhìn người đàn ông nói:
“Đưa tay cho tôi.”
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488141/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.