Thể nhưng Bạch Ngọc Lan lại bám chặt lấy anh không buông, Dương Tử Sâm nghỉ hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em sợ khi em buông anh ra rồi anh sẽ lại biến mất”
Bạch Ngọc Lan nói hai tay vẫn ôm lấy cổ anh.
Câu nói của cô khiến Dương Tử Sâm càng thêm đau lòng, anh lại khàn giọng nói: “Đừng sợ, anh ở bên cạnh em sẽ không biến mất”
Anh không đặt cô xuống giường nữa ngược lại ngồi xuống để cô trong lòng mình vuốt ve tóc cô nói: “Ngọc Lan, anh đã khiến em phải khổ sở rôi”
“Anh quay về bên em là được rồi em sẽ không khổ sở nữa”
Bạch Ngọc Lan dụi vào người anh da diết nói.
“Ừm, anh sẽ không rời xa em nữa, anh hứa.”
Dương Tử Sâm đảm bảo, chỉ duy nhất lần này thôi anh sẽ không để vợ anh phải chịu tổn thương hay đau khổ nào nữa.
Hai người cứ thế ngồi trên giường ôm nhau không rời, thời gian như ngừng lại trong giây phút này.
Lại nói ông Dương sau khi rời khỏi công ty liền biết chuyện bà Xuân và quản gia đã bị bắt đi ông không về nhà họ Dương mà đến đồn cảnh sát trước, nói thế nào ông cũng có vài thắc mắc muốn hỏi bọn họ.
Ông Dương đến nơi cảnh sát cũng thẩm vấn xong bọn họ, trước những chứng cứ đầy xác thực cùng mấy băng ghi âm mà Trần Vĩnh và Finn gửi đến cộng thêm một vài nhân chứng trong các vụ mà hai mẹ con bà Xuân gây nên thì bọn họ đã ngoan ngoãn nhận tội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-tai-tan-tat/2488109/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.