Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, hắn cố gắng nhịn xuống.
Anh không thể lại mềm lòng với cô!
Anh vốn dĩ là muốn báo thù! Tại sao có thể mềm lòng với cô cơ chứ!
Kể cả cô là phái nữ, cũng không thể!
Tông Minh Hạo dứt khoát đóng sập cửa xe, nhưng câu nói 'rời đi' mãi cũng không có cách thốt ra lời.
Tiểu Triệu liếc mắt nhìn Tần Lục Nguyệt nằm co ro trên mặt đất lạnh lẽo, trong lòng thầm than một tiếng, thấp giọng nói: "Tổng Giám đốc, ước chừng thiếu phu nhân dầm mưa cũng hơn một giờ rồi, giờ cô ấy lại ngất đi, sợ rằng... Nhỡ thiếu phu nhân xảy ra điều gì bất trắc, chỉ sợ không thể nói rõ với lão phu nhân ở bên kia. Dù sao, thiếu phu nhân gả tới là vì nhị thiếu gia..."
Trong nháy mắt đôi ngươi chim ưng của Tông Minh Hạo chìm xuống, qua rất lâu, mới nói: "Đưa cô ấy trở về, gọi bác sĩ đến khám cho cô ấy!"
Tiểu Triệu lập tức: "Vâng."
Tiểu Triệu xuống xe, che ô cho Tần Lục Nguyệt, trong biệt viện nhanh chóng có người đi ra dìu Tần Lục Nguyệt vào trong nhà.
Tông Minh Hạo không vào xem Tần Lục Nguyệt, trực tiếp đi vào thư phòng.
Hắn cầm lấy văn kiện, xem xét chuẩn bị kí tên nhưng lúc hạ mũi bút xuống, trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh Tần Lục Nguyệt đứng trong mưa, ánh mắt nó ngập tràn oan ức nhìn hắn.
Cô thì có cái gì oan ức chứ?
Làm ra loại chuyện kia, oan ức moi từ ngóc nào ra cơ chứ?
Tông Minh Hạo cắn răng, ném cây bút trong tay xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-giam-doc-co-chap/857642/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.