Chương trước
Chương sau
Tần Lục Nguyệt hoảng sợ, ngón tay co rụt lại, muốn rút về.
Tông Minh Hạo lập tức nắm chặt lại, 10 ngón tay đan vào nhau.
Trái tim của Tần Lục Nguyệt giật thót lên, ánh mắt có chút mất tự nhiên. Nó không biết Tông Minh Hạo làm như thế này là có ý gì, nó cũng không dám hỏi, cứ ngồi im ở bên cạnh hắn, không dám lộn xộn.
Tông Minh Hạo thấy bộ dáng ngoan ngoãn của nó, rất vừa lòng, kéo một cái, Tần Lục Nguyệt đã ngã vào trong ngực hắn.
Tần Lục Nguyệt trợn tròn mắt.
Tình huống gì vậy?
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Cô, cứu mạng cháu!
Anh không phải định ở trên xe cùng mình làm ừm...chuyện đó chứ?
Nhưng Tần Lục Nguyệt chưa kinh hãi được bao lâu, Tông Minh Hạo đã nói: "Ngoan ngoãn nằm úp xuống, tôi xem vết thương cho!"
Lúc này Tần Lục Nguyệt mới phát hiện phía sau tay nó bị bầm tím một chỗ.


Chắc là do khi nó ngã xuống tay bị đập vào nhưng nó chỉ lo đến mắt cá chân mà quên vết bầm trên tay. Bây giờ bị hắn ấn một cái, mới cảm thấy đau không kém gì với mắt cá chân.
Tần Lục Nguyệt: "Ah!"
Tông Minh Hạo lập tức giảm nhẹ lực đạo lại, không ngừng xoa bóp cho nó, vừa xoa vừa nói: "Còn đau không?"
"Không đau như vừa nãy nữa!"_Tần Lục Nguyệt lắc đầu trả lời.
"Về sau gặp kẻ điên thì tránh xa ra một chút, đúng là không có não!"_Tông Minh Hạo lấy ra một lọ thuốc, đổ vào tay rồi tiếp tục xoa cho Tần Lục Nguyệt, động tác nhẹ nhàng khác hẳn với những lời đang nói: "Nhưng mà cô ngu ngốc như vậy, không tránh được cũng là bình thường!"
Tần Lục Nguyệt thả lỏng cơ thể
Thì ra là anh muốn bôi thuốc cho mình.
Cơ mà mình lại cảm thấy có chút hụt hẫng!

Giây tiếp theo, Tần Lục Nguyệt hận không thể tự tát cho mình một cái vì tội suy nghĩ lung tung.
Anh kéo mình qua, đương nhiên là muốn bôi thuốc cho mình rồi, nếu không còn làm cái gì nữa?
Cùng anh ngủ chung một phòng nhiều ngày như vậy, chuyện gì cũng chưa phát sinh đấy!
Nếu anh thực sự muốn làm, đã làm từ lâu rồi! Còn chờ đến bây giờ làm gì?
Đúng là ngu ngốc mà, chả trách bị anh mắng là không có não!
Mặc dù đang bôi thuốc cho Tần Lục Nguyệt nhưng Tông Minh Hạo vẫn luôn chú ý vẻ mặt nó, thấy sắc mặt nó biến đổi liên tục, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn, không nhịn được lại muốn trêu nó: "Cô không phải nghĩ là tôi sẽ làm gì cô ngay trên xe đấy chứ?"
Tần Lục Nguyệt trợn trừng mắt, lúng túng, lắp bắp trả lời: "Không, không có!"

"Thật không có?"_Tông Minh Hạo nhướn mày, cố ý cúi đầu xuống, làm khoảng cách giữa hắn và nó càng thêm gần.
"Thật, thật không có!"_Tần Lục Nguyệt quay đầu nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thật ra Tông Minh Hạo còn muốn tiếp tục trêu nhưng nghĩ nó bị thương ở mắt cả chân nên ngẩng đầu lên, nói: "Không có thì tốt!"
Bôi thuốc cho nó xong, Tông Minh Hạo lấy một cái khăn ướt lau tay.
Tần Lục Nguyệt lập tứ kéo dãn khoảng cách với hắn, vẫn còn hơi xấu hổ, nói: "Cảm ơn anh!"
"Ừm!"_Tông Minh Hạo trả lời nói: "Cô làm thế nào để cảm ơn tôi?"
Tần Lục Nguyệt lúng túng: "Vậy anh muốn tôi làm gì? Anh nói đi, tôi sẽ làm!"
Tông Minh Hạo thâm thúy nhìn nó, không nói gì, lại chuyển đề tài: "Cô muốn làm quảng cáo?"
"Đúng vậy!"_Tần Lục Nguyệt gật đầu, tiếp tục nói: "Tôi học ngành thiết kế quảng cáo, cho nên tôi muốn phát triển ở ngành này. Nhưng mà 2 năm qua tôi lại chẳng có thành tựu gì cả!"_Vừa dứt câu, Tần Lục Nguyệt lập tức hưng phấn nói: "Hôm này Tiểu Nặc cho tôi một cái USB, trong đó là chương trình học thiết kế quảng cáo quốc tế! Tôi nhất định phải học tập thật tốt!"
Tông Minh Hạo thấy nó vui vẻ, tâm tình cũng tốt lên, cười cười điểm nhẹ vào mi tâm nó một cái, nói: "Cô ngốc!"
Về đến Biệt viện Tây Trang, được mọi người thay phiên hầu hạ, Tần Lục Nguyệt lại cảm thấy rất xấu hổ.
Dù sao bao nhiêu năm sống độc lập quen rồi, việc gì cũng tự mình làm, nay lại được người khác hầu hạ, làm nó thấy nó giống một người tàn phế vậy.
Ăn cơm cũng được người khác giúp, tắm rửa cũng do người khác làm hộ, tắm xong họ lại trực tiếp đưa thẳng lên giường của Tông Minh Hạo.
Tần Lục Nguyệt rất xấu hổ, không biết làm như thế nào.
Vất vả lắm mới nhịn được đến lúc bọn họ đi, nó liền ngồi dậy muốn đi ra ghế sô-pha thì Tông Minh Hạo lại đi ra từ trong phòng tắm, thấy nó như vậy, khó lắm mới tốt bụng nói: "Bỏ đi, hôm nay cô ngủ trên giường đi!"
"Hả!"_Tần Lục Nguyệt há hốc mồm: "Cái này..."
Mình bị mộng du đấy, ngủ trên giưỡng nhỡ đâu lại làm ra chuyện gì không phải với anh thì làm sao?
"Dù sao giường cũng đủ rộng!"_Đáy mắt Tông Minh Hạo đầy ắp ý cười, không thể nào che dấu được: "Lúc cô ngủ, đừng làm loạn gì là được!"
Tần Lục Nguyệt lại há hốc mồm.
Này, ngày nào mình ngủ cũng mộng du rồi trèo lên giường của anh đấy, làm sao mình bảo đảm không làm loạn được?
Tần Lục Nguyệt do dự một chút lại nói: "Nếu không, tôi sang phòng dành cho khách ngủ?"
Tông Minh Hạo lập tức chặn lại ý nghĩ này của nó: "Hôm trước về nhà, bà nội đã cảnh cáo rồi. Quản gia báo cho bà biết chúng ta không ngủ cùng, bà đã giáo huấn tôi một trận, nói nếu chúng ta còn không ngủ cùng nhau thì ly hôn luôn đi!"
Tần Lục Nguyệt suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu chúng ta ly hôn, tôi còn có thể tiếp tục điều tra chuyện đó nữa không?"
Tông Minh Hạo cười như không cười nhìn nó nói: "Cô nói xem?"
Tần Lục Nguyệt lập tức nghiêm trang nói: "Tôi sẽ phối hợp thật tốt với anh, tuyệt đối không làm chuyện này bị moị người phát hiện, tôi cam đoan!"
"Ừm, tôi tin cô!"_Thấy dáng vẻ nghiêm túc của nó, Tông Minh Hạo cũng hùa theo giả bộ nghiêm túc nói.
Buổi sáng hôm sau, ừm...khi Tần Lục Nguyệt tỉnh dậy thì thấy nó...đang nằm trong ngực Tông Minh Hạo rồi!
Nhưng mà, lần này nó không cần phải chạy về sô-pha nữa, chỉ cần quay về ổ chăn của mình là được.
Tần Lục Nguyệt tiếp tục giả bộ như cái gì cũng không xảy ra, Tông Minh Hạo cũng giả vờ như không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, thời gian lâu rồi, Tần Lục Nguyệt cũng bắt đầu nghi ngờ.
Tông Minh Hạo là thật không biết hay giả vờ không biết?
Buổi tối hôm đó anh về nhà là mình mộng du chạy đến ôm anh, hay anh chủ động ôm mình?
Ha ha ha, làm sao có thể chứ!
Tần Lục Nguyệt lập tức đánh bay đi ý nghĩ này.
Tông Minh Hạo không thích mình, chưa bao giờ động chạm gì với mình cả, làm sao có thể chủ động chạy đến ôm mình cơ chứ?
Cho nên 8-9 phần là do mình mộng du rồi chạy đến ôm anh rồi!
Trời ạ, mình vẫn không hiểu mình bị mộng du như thế này từ khi nào nữa?
Lúc học đại học, sao chưa từng nghe các bạn cùng phòng nhắc qua nhỉ?
Chẳng lẽ là do áp lực cuộc sống quá lớn, nên mới phát tác?
Dù sao, mặc kệ như thế nào, mình cũng không thể dời khỏi Tông gia được!
Khó khăn lắm mới có một chút manh mối, bất kể như thế nào cũng phải tìm tiếp!
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Triệu phái người đưa Tần Lục Nguyệt đến công ty.
Tần Lục Nguyệt đến công ty, nghĩ sẽ bị tất cả mọi người vây lại hỏi chuyện hôm qua, nhưng khi nó bước vào thì mọi người lại đang bàn về chuyện khác, không ai để ý đến nó cả.
Đương nhiên, diễn viên chính của câu chuyện này cũng có liên quan đến Tần Lục Nguyệt.
Đang suy nghĩ thì cô gái lễ tân đã túm lấy tay nó, hưng phấn nói: "Lục Nguyệt, Lục Nguyệt, cô có biết không? Vương Lan và Trần Cao sắp kết hôn đấy! Hôm nay vừa đến công ty đã phát thiệp mời cho tất cả mọi người rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.