Tần Lục Nguyệt hoảng sợ, ngón tay co rụt lại, muốn rút về. 
Tông Minh Hạo lập tức nắm chặt lại, 10 ngón tay đan vào nhau. 
Trái tim của Tần Lục Nguyệt giật thót lên, ánh mắt có chút mất tự nhiên. Nó không biết Tông Minh Hạo làm như thế này là có ý gì, nó cũng không dám hỏi, cứ ngồi im ở bên cạnh hắn, không dám lộn xộn. 
Tông Minh Hạo thấy bộ dáng ngoan ngoãn của nó, rất vừa lòng, kéo một cái, Tần Lục Nguyệt đã ngã vào trong ngực hắn. 
Tần Lục Nguyệt trợn tròn mắt. 
Tình huống gì vậy? 
Chuyện gì đang xảy ra thế? 
Cô, cứu mạng cháu! 
Anh không phải định ở trên xe cùng mình làm ừm...chuyện đó chứ? 
Nhưng Tần Lục Nguyệt chưa kinh hãi được bao lâu, Tông Minh Hạo đã nói: "Ngoan ngoãn nằm úp xuống, tôi xem vết thương cho!" 
Lúc này Tần Lục Nguyệt mới phát hiện phía sau tay nó bị bầm tím một chỗ. 
Chắc là do khi nó ngã xuống tay bị đập vào nhưng nó chỉ lo đến mắt cá chân mà quên vết bầm trên tay. Bây giờ bị hắn ấn một cái, mới cảm thấy đau không kém gì với mắt cá chân. 
Tần Lục Nguyệt: "Ah!" 
Tông Minh Hạo lập tức giảm nhẹ lực đạo lại, không ngừng xoa bóp cho nó, vừa xoa vừa nói: "Còn đau không?" 
"Không đau như vừa nãy nữa!"_Tần Lục Nguyệt lắc đầu trả lời. 
"Về sau gặp kẻ điên thì tránh xa ra một chút, đúng là không có não!"_Tông Minh Hạo lấy ra một lọ thuốc, đổ vào tay rồi tiếp tục xoa cho Tần Lục Nguyệt, động tác nhẹ nhàng khác hẳn với những lời đang nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-giam-doc-co-chap/857634/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.