Tần Lục Nguyệt ngẩn người. Cho tới bây giờ Tần Ngọc Phượng chưa bao giờ nói chuyện này với nó. Bởi vì từ bé đến lớn Tần Ngọc Phượng chỉ lo mua trang phục xa xỉ, tham gia các bữa tiệc dành cho giới thượng lưu. Tất cả chỉ mong có thể gả vào nhà giàu.
Nhưng nghĩ lại, quả thật mọi chuyện quá trùng hợp rồi. Ông chết vì bị bệnh, ba ngày sau khi ông mất bà cũng buông tay rời khỏi nhân gian. Ba mẹ lại gặp tai nạn xe.
Cả Tần gia chỉ còn cô không biết kinh doanh và mình vừa mới ra đời chưa được bao lâu.... Chẳng lẽ trong này thật sự có âm mưu gì sao?
...
Tần Ngọc Phượng nhỏ giọng nói: "Lục Nguyệt, coi như cháu không thích Tông gia nhưng vị trí đại thiếu phu nhân này có thể dễ dàng giúp cháu điều tra chuyện năm đó hơn. Cô biết cô nói như vậy cháu sẽ cảm thấy áp lực hơn. Tần Lục Nguyệt, nếu ông bà nội, ba mẹ cháu đều chết oan uổng thì cháu thật sự không muốn báo thù cho bọn họ sao?"
Cả người Tần Lục Nguyệt ngây dại, âm thanh run rẩy: "Cô nói cái gì? Ông bà và ba mẹ, bọn họ đều..."
Tần Ngọc Phượng cười khổ, đốt mấy tờ tiền cho anh trai và chị dâu, yên lặng trả lời: "Nếu không cháu cho rằng vì sao cô cứ phải gả vào nhà giàu? Bởi vì rất nhiều chuyện chỉ có người nhà giàu mới làm được. Tần gia chúng ta tới thế hệ này là nhất mạch, chỉ còn cháu và cô nữa rồi."_nói xong Tần Ngọc Phượng từ từ đứng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-giam-doc-co-chap/857594/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.