Tần Lục Nguyệt không ngừng gọi điện thoại, danh sách phía trên dài như vậy, lại không có một ai sẵn sàng cho nó vay tiền.
Bởi vì tất cả mọi người biết, Tần Lục Nguyệt không có tiền, tiền lương của nó đều để nuôi bạn trai cũ.
Hơn nữa lại là một trăm vạn, người bình thường làm sao sẽ có nhiều tiền như vậy?
Tần Lục Nguyệt không dám nhìn ngón tay được đưa tới, cả người đều co ro ngồi trên tấm thảm ở góc tường cạnh giường giống như con mèo lang thang, cuộn tròn ở nơi đó.
Nước mắt thi nhau rơi xuống, không một tiếng động rơi trên tấm thảm.
Nó thậm chí không dám khóc thành tiếng.
Bởi vì nó khóc lúc này, Tần Giai Nhân nhất định sẽ đến châm biếm nó. Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn như vậy.
Nó luôn cho rằng, ngay cả khi cha mẹ đều qua đời, nó đi theo cô nó ăn nhờ ở đậu, nhưng vẫn như cũ có một tình yêu tốt đẹp để chờ mong.
Thế nhưng giờ phút này, nó lại cô độc, không nơi nương tựa.
Ngay cả cô nó sống chết còn chưa rõ, thì còn nói gì tới mai sau?
Hiện tại cô mình đang lành ít dữ nhiều, chính thời điểm mình khó khăn nhất cô liền thu nhận và giúp đỡ mình, hơn nữa còn vất vả nuôi mình lớn lên.
Tại sao mình lại có thể bỏ mặc cô ở trong tay bọn bắt cóc mà không quan tâm chứ?
...
Quên đi, quên đi.
Dù sao, mình đã được định trước là người không có được hạnh phúc.
Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-tong-giam-doc-co-chap/249723/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.