Những giọt nước mắt của Lê Ánh Thư không kiềm được lăn dài trên má. Cô đã nghĩ tình cảm của Bạch Đăng Vũ dành cho cô là thật lòng. Cả đời này, hắn sẽ ở bên cạnh cô, yêu thương cô, mang đến cho cô niềm vui và sự hạnh phúc. Nhưng hiện tại hắn không còn yêu cô nữa, hắn không cần cô nữa. Bên cạnh hắn đã có người con gái mà hắn yêu thương thật lòng, nhưng người đó… không phải là cô.
Liệu tình yêu có phai nhạt theo thời gian? Tình yêu của cô và Bạch Đăng Vũ đã kết thúc rồi ư? Có lẽ mối quan hệ của hắn và cô thật sự đã kết thúc rồi. Nếu Bạch Đăng Vũ còn yêu cô, hắn đã không nói với cô những lời khiến cô đau đớn đến muốn chết như vậy.
Nguyễn Hoàng Thái từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô như vậy anh cũng rất đau lòng. Anh tiến lại ôm cô vào lòng.
"Đừng đau lòng về tên khốn đó. Lê Ánh Thư, anh sẽ đưa em rời khỏi đây, rời khỏi nơi đau thương này."
Lê Ánh Thư không trả lời Nguyễn Hoàng Thái. Nhưng lúc này, cô không muốn ở một mình.
"Nguyễn Hoàng Thái, anh có thể cho tôi mượn một bờ vai được không?"
Anh là người bạn duy nhất của cô. Ngoài anh ra, cô không hỏi mượn ai được nữa.
"Anh sẽ cho em mượn bờ vai. Em muốn khóc, muốn đánh, muốn cắn… hay làm cái gì cũng được. Chỉ cần có thể khiến em bớt buồn."
Lê Ánh Thư không còn sức để khóc nữa. Nước mắt cô nhẹ nhàng lăn dài trên má.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-bach-tong/2961142/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.