Lê Ánh Thư không biết gì về Bạch Đăng Vũ của trước đây. Cuộc sống của cô và hắn chỉ gói gọn trong căn phòng của hai người và gia đình nhà họ Bạch. Cô chưa bao giờ tìm hiểu về gia thế của hắn. Ngoài bố mẹ chồng, họ hàng của Bạch gia rất đông.
Hôm nay cô đến công ty gặp hắn. Cô muốn ăn trưa với hắn. Trong thang máy lên tầng, cô gặp hai cô gái xinh đẹp.
Lê Ánh Thư ăn mặc giản dị. Mặc dù Bạch Đăng Vũ mua cho cô ấy nhiều quần áo đắt tiền nhưng cô ấy chỉ thích những chiếc váy đơn giản. Hai cô gái tỏ ra khinh bỉ khi nhìn thấy Lê Ánh Thư.
"Tại sao trong công ty của Bạch Đăng Vũ lại có hạng người như vậy? Cô ta là công nhân quét dọn sao?"
Cô gái mặc váy đỏ quay sang hỏi bạn mình. Cô gái mặc áo xanh cũng khó chịu khi nhìn Lê Ánh Thư.
"Nhân viên vệ sinh sao dám đi thang máy cho khách như vậy?"
Lê Ánh Thư cúi đầu không nói gì.
"Này, tôi đang hỏi cô đấy. Cô câm hay sao mà không biết mở miệng trả lời?"
Lê Ánh Thư nhìn hai người. Cô cũng không biết phải nói gì.
"Tôi không phải là công nhân vệ sinh. Tôi không phải người của công ty này. Tôi là..."
Trước khi Lê Ánh Thư nói hết câu, cô gái mặc váy đỏ đã càu nhàu với cô.
"Nếu đã không phải là nhân viên của công ty, cô tới đây làm cái gì? Muốn trộm sao?"
Ngay khi cửa thang máy mở ra, họ đã gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-bach-tong/2961097/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.