Hương thơm của thức ăn khiến Lê Ánh Thư bừng tỉnh. Bạch Đăng Vũ nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Nếu không rời giường nổi anh đút cho em.”
Gương mặt Lê Ánh Thư không tự chủ được đỏ ửng lên. Hôm qua hai người đã thân mật đến tận khuya.
“Cơ thể anh không sao chứ? Thuốc đó có ảnh hưởng hay tác dụng phụ gì không?”
Thấy cô lo lắng cho mình, hắn nở một nụ cười hạnh phúc.
“Anh không sao, đừng lo lắng cho anh. Nhưng chuyện của nhà họ Lê anh phải nói lời xin lỗi với em trước. Anh không thể nhân nhượng họ tiếp.”
Lê Ánh Thư cũng hiểu tình hình. Cô đã từng trông mong vào sự yêu thương của họ dành cho cô, nhưng có lẽ cả đời này cô cũng không thể có được.
“Chừa lại cho họ một con đường sống được không?”
“Được.”
Hắn ôm cô đến bàn ăn, hai người cùng nhau ăn sáng. Hắn đi làm, cô ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Đến chiều hắn đi làm về mới ghé qua rước cô.
Vừa về đến nhà Luca đã chạy đến ôm lấy cô.
“Mẹ đi chơi với ba bỏ Luca lại cho chị xinh đẹp.”
“Hôm nay Luca không vui sao?”
“Vui ạ, nhưng Luca nhớ mẹ.”
Bạch Đăng Vũ phớt lờ Luca ôm Lê Ánh Thư về giường.
“Mẹ con mệt rồi, cho mẹ nghỉ ngơi một lúc.”
“Vâng.”
Luca ngoan ngoãn hôn lên trán Lê Ánh Thư.
“Chúc mẹ ngủ ngon.”
“Luca ngủ ngon.”
Cậu quay về phòng mình để lại không gian riêng tư cho cha mẹ. Bạch Đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-cua-bach-tong/2961091/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.