" thôi vậy từ từ trả cũng được, ở đây tôi có ít tiền ông cầm lấy mà chữa cho bà nhà " Gia Phát cầm một cọc tiền ra đưa cho tên chủ tiệm
" từ từ, ông điên hả?Diễn tệ vậy mà cũng tin " Nhã Linh giật lấy cọc tiền miệng không ngừng trách mắng không ngờ người bạn này của mình lại tin người đế vậy
" Diễn?" Gia Phát ngạc nhiên hỏi lại
" là diễn chứ gì nữa" Nhã Linh nói xong liền quay sang tên chủ tiệm đang giả vờ tội nghiệp kia " tôi cho ông cơ hội cuối mang tiền ra đây trước khi bà mày điên lên "
" tiểu thư, cô nói gì vậy? vợ tôi thật sự bị bệnh mà" Tên đấy vẫn cố tỏ ra tội nghiệp mắt ông ta còn rơi vài giọt nước mắt
" bị bệnh? tổ cha nhà ông, đến vợ mình mà cũng trù được, ông tưởng tôi không biết ông giấu tiền dưới mấy xấp lụa đằng kia sao?" Vừa nói Nhã Linh vừa chỉ vào xấp lụa mà ban nãy ông Tám cất tiền, ban nãy mới vào là cô đã để ý thấy rồi chỉ có tên bạn ngu ngốc của cô là không thấy mà thôi
Gia Phát nghe thấy thế cũng đi về phía mấy xấp lụa thẳng tay hất ra, tiền rơi ra rất nhiều khiến Gia Phát kinh ngạc không ngờ tên này lại lừa mình
" lạy cậu, tôi xin lỗi tại tôi muốn để tiền chữa bệnh cho bà nhà thôi " Ông ta quỳ xuống liên tục lạy
" mẹ nhà ông, ông có cần tôi đi hỏi khắp chợ tình hình bệnh của vợ ông không?" Nhã Linh thẳng chân đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-duoc-mua/832868/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.