Chương trước
Chương sau
Bạch Tử Thiên dừng xe trước một căn biệt thự bỏ hoang ngoài thành phố trời đã chạng vạng tối. Bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của anh bước vào trong..
- Bạch Tổng.. ngài không làm trái giao ước với Lão Đại đó chứ..
Triệu Ôn đàn em thân tín là cánh tay đắc lực nhất của Lãnh Thần cùng hơn chục tên đàn em phía sau đứng trước cổng biệt thự chặn anh lại dò hỏi, ánh mắt nhìn anh đầy sự khinh bỉ..
Bạch Tử Thiên đôi mắt sắt lạnh lướt qua từng người một rồi dừng lại trước Triệu Ôn..
- Nếu có mang theo người chắc bây giờ tụi mày còn có thể đứng đây ngáng đường tao?
- Haha.. Vậy thì mời.
Triệu Ôn cười lớn đắc ý rồi vênh váo đi vào trong.
Qua hai dãy cầu thang Triệu Ôn dừng lại trước căn phòng cũ kĩ nằm cuối cùng trên lầu ba hắn rút ra một khẩu súng kề vào đầu Bạch Tử Thiên..
- Bạch Tổng, thứ lỗi hôm nay có thể vào nhưng e là không thể trở ra rồi..Mời..
Hắn mở cửa phòng, tay kia vẫn dí súng vào đầu anh..
- Ba..ba ơi..
Nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc của tiểu Bảo khiến lòng anh nóng như lửa đốt...
- Tiểu Bảo đừng sợ, ba đến mang con về với mẹ..
Anh nhẹ nhàng trấn an tiểu Bảo rồi nhìn về người đàn ông mặc vest đen đang ngồi trên sô pha giọng nói trở nên tàn khốc hơn bao giờ hết..
- Cởi trói cho con tao..
Người đàn ông tuổi đã ngoài bốn mươi liếc nhìn qua anh môi khẽ nhếch lên rồi nói..
- Thứ tao cần đâu?
Bạch Tử Thiên lấy từ túi áo trong ra một chiếc USB bên trong chứa tất cả các bằng chứng làm ăn phi pháp của Lãnh Thần mà anh đã moi về được suốt khoảng thời gian qua..
- Thả con tao ra trước..
Lãnh Thần hất cầm ra lệnh cho Triệu Ôn đi đến mở trói cho tiểu Bảo, cậu bé nhanh chóng chạy đến chỗ anh..
- Ba ơi con không sợ, bọn họ là người xấu chính ông ta đã làm mẹ đau còn chảy rất nhiều máu bây giờ mẹ sao rồi ba?
Tiểu Bảo gương mặt vẫn rất bình tĩnh đôi mắt cũng trở nên sắc bén khi đối mặt với đám người của Lãnh Thần, cậu bé chỉ thẳng vào mặt Triệu Ôn ấm ức nói..
Bạch Tử Thiên ngồi xổm xuống xoa đầu tiểu Bảo rồi nhẹ nhàng nói..
- Mẹ đã không sao rồi đang chờ con quay về..
- Dạ.. vậy chúng ta cùng về với mẹ..
Tiểu Bảo ôm cổ anh, Bạch Tử Thiên bế cậu bé đứng dậy rồi ném chiếc USB về phía Lãnh Thần, anh lãnh đạm lên tiếng..
- Tao muốn thấy con tao được an toàn rời khỏi đây..
Lãnh Thần nét mặt đầy khinh thường, hắn cầm chiếc USB lên xoay xoay rồi mở bật lửa đốt cháy
- Hahahaha.. Bạch Tử Thiên mày nghĩ chỉ với một mình mày thì có thể đưa thằng nhóc đó rời khỏi được đây sao? Mạng của mày cũng lớn lắm năm năm trước may mắn thoát chết nhưng lần này thì không được may mắn lần nữa đâu. Không còn Bạch Tử Thiên trên đời này nữa thì BẠCH ĐỈNH THIÊN cũng nhanh chóng lụi tàn thôi, hahaha
Hắn cười sảng khoái vẻ mặt đắc ý nhìn thẳng về phía Bạch Tử Thiên..
Nhưng nhanh chóng nụ cười trên môi hắn dần trở nên gian tà, lãnh khốc ra lệnh cho Triệu Ôn..
- Triệu Ôn ra tay đi, đừng phí thời gian nữa..
- Vậy sao?
Bạch Tử Thiên nhếch môi khinh bỉ nhìn về phía Triệu Ôn..
Súng trong tay hắn đã lên nòng và hướng về phía anh..
[ Đoàng]
Tiếng súng vang lên chấn động cả biệt thự tiểu Bảo giật mình ôm chặt Bạch Tử Thiên trốn vào ngực anh
- Triệu Ôn..mày..
Lãnh Thân ôm bả vai ướt đẫm máu trừng mắt nhìn về phía Triệu Ôn..
- Bất ngờ lắm đúng không? Cảm giác này thấy thế nào?
Bạch Tử Thiên nhướng mày nhìn Lãnh Thần môi khẽ nhếch lên khinh thường..
- Mày.. mày dám gài người vào...
- Nếu không nắm chắc phần thắng thì sao tao lại dễ dàng chui vào cái bẫy của mày như vậy..
- Người đâu.. tụi mày điếc hết rồi đúng không.. người đâu..
Lãnh Thần tức giận hét ầm lên nhưng chẳng có chút động tĩnh nào..
- Có hét khan cả cổ cũng không tên nào dám bén mảng lên đây đâu.. Nhóm người bên dưới từ sớm đã là tay sai của tôi rồi, Lãnh Thần lần này ông thua rồi..
Triệu Ôn nhìn Lãnh Thần khinh khỉnh nói..
- Phần còn lại giao cho cậu.
Bạch Tử Thiên bỏ lại một câu ngắn gọn rồi xoay lưng đi..
[ Đoàng..]
Lại một tiếng súng nữa vang lên từ phía Lãnh Thần, nhân lúc mọi người không chú ý lão đã rút súng trong người ra bắn một phát về hướng Bạch Tử Thiên..
[ Đoàng]
Triệu Ôn nhanh chóng nổ thêm phát súng thứ hai trúng vào bàn tay hắn
Lãnh Thần đau đớn ôm lấy bàn tay đau đớn kêu gào thảm thiết
- Ba ơi.. ba có sao không? Ba chảy máu rồi..
Tiểu Bảo đầu đặt trên vai anh nhìn thấy phía sau gần bả vai anh không ngừng chảy máu cậu bé đưa tay đặt lên vết thương rồi nhíu mày hỏi anh..
- Ba không sao chúng ta mau trở về, đừng để mẹ lo lắng
- Boss.. vết thương của ngài..
Triệu Ôn lo lắng dè dặt nhìn anh..
- Tôi không sao. Cậu xử lý nhanh đi rồi rút.
Nói xong anh không màng đến vết thương vẫn đang chảy máu mà đi thẳng xuống lầu lên xe phóng đi..
- ---------------
Đường Uyển Đình gương mặt trắng bệch tều tụy, trước mũi được gắn ống thở oxy nằm trên giường bệnh, chiếc máy đo nhịp tim vẫn vang lên tít tít theo từng nhịp..
Những ngón tay khẽ cử động, chân mày cô nhíu lại mi tâm cũng động đậy rồi dần dần mở mắt ra cô mơ màng nhìn thấy trần nhà trắng xóa tiếng máy móc và mùi thuốc nồng nặc cho cô biết được bản thân mình đang ở đâu..
- Chị hai..chị hai tỉnh rồi ba mẹ..
Bạch Tử Yên ngồi bên cạnh vừa nhìn thấy Đường Uyển Đình tỉnh lại, cô đã vui mừng báo cho Bạch Tử Phong và Trang Nhã Linh. Cả hai lập tức đi tới, Trang Nhã Linh nắm lấy bàn tay cô, nước mắt cũng không cầm được mà rơi xuống..
- Uyển Đình con tỉnh rồi, tỉnh rồi, cảm tạ trời đất..
Đường Uyển Đình khẽ cười nhìn bà rồi nhìn Bạch Tử Phong đang đứng sau lưng, rồi lại Qnhìn sang Bạch Tử Yên ánh mắt như đang tìm kiếm ai đó, đôi môi khô nứt khẽ mấp máy Bạch Tử Yên nhận thấy dường như cô muốn nói gì đó liền cúi thấp xuống nghe..
- Tử Thiên..
- Chị hỏi anh hai sao?
Thấy Đường Uyển Đình khẽ gật đầu Bạch Tử Yên liền nói tiếp..
- Anh hai đi công tác đột xuất rồi chị, anh ấy vẫn chưa biết chuyện chị nhập viện chị không trách anh ấy chứ.?
Đường Uyển Đình nhẹ nhàng lắc đầu, vài giây sau cô như nhớ lại điều gì nét mặt chợt trở nên lo lắng và dần mất bình tĩnh..
- Tiểu..Tiểu Bảo đâu
- Con đừng kích động, tiểu Bảo đã không sao rồi..
Trang Nhã Linh siết chặt tay cô hơn vội trấn an để cô bình tĩnh trở lại..Nhưng sắc mặt cô vẫn không hề giãn ra mà cố gắng nói..
- Không..Không đúng.. Tiểu Bảo, Tử Thiên.. mọi người đang giấu con chuyện gì đúng không, bọn họ đã tấn công con rồi bắt tiểu Bảo đi.. Tử Thiên anh ấy..
Vừa nói cô vừa gắng gượng ngồi dậy khiến vết thương ở bụng lại chảy máu thấm ra ngoài áo một mảng lớn làm tất cả mọi người đều trở nên hoảng hốt..
- Uyển Đình con đừng cử động vết thương chảy máu rồi..
Bạch Tử Yên nhanh chóng ấn nút trên đầu giường gọi bác sĩ tới..
- Chị hai chị bình tĩnh đi, anh hai đã đi cứu tiểu Bảo rồi bọn họ sẽ không sao đâu chị đừng kích động mà..
Nghe Bạch Tử Yên nói xong Đường Uyển Đình thẩn thờ nước mắt đã lăn dài xuống rồi mơ màng ngất đi..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.