Sau bữa tối Giai Kỳ và Đường Uyển Đình ra sân hóng mát, Giai Kỳ đắn đo một lúc rồi lên tiếng trước..
- Bà định không để tiểu Bảo gặp lại ba nó thật
sao?
- Đợi nó lớn một chút nữa lúc đó sẽ cho nó biết mọi chuyện..
Đường Uyển Đình nhìn tiểu Bảo đang ngồi xem ti vi trong phòng khách cô nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Giai Kỳ..
- À mà ngày mốt là giỗ ngoại rồi, để tôi xin nghỉ rồi về cùng bà..
- Cũng được... Nhanh thật ha, mới đây mà ngoại mất tròn một năm rồi, đúng là sinh lão bệnh tử không chừa bất cứ một ai... nếu không vì bạo bệnh chắc bây giờ mình đang quây quần bên ngoại rồi..
Giai Kỳ cười chua sót nhớ lại chuyện xưa nhớ lại hình ảnh người bà đã nuôi nấng chăm sóc cô từ nhỏ mà không thể kiềm được xúc động..
- Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình mà, bà đừng buồn nữa..cũng sắp trể giờ làm rồi đó đi đi..
- Ừm.. vậy tôi đi làm. Nói với tiểu Bảo dùm tôi nha.. hai mẹ con cũng ngủ sớm đi..bái bai..
Giai Kỳ cười nhẹ vẫy tay chào cô rồi đi ra cửa..
Thấm thoát mới đây mà đã bốn năm trôi qua rồi, từ ngày bà mất Đường Uyển Đình lại chuyển lên thành phố sống cùng Giai Kỳ, cô may mắn trúng tuyển vào một công ty môi giới bất động sản, nhờ có công việc làm ổn định nên cuộc sống cũng sung túc hơn nhiều.. Điều đặc biệt là cùng nhau sống chung trong một thành phố nhưng cả hai đều chưa một lần chạm mặt nhau, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-diu-dang-cua-tong-tai-ba-dao/834513/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.