Chương trước
Chương sau
Chiếc xe BMW dừng ngoài đường lớn, Bạch Tử Thiên xuống xe đi bộ vào con hẻm nhỏ trong khu cô sống, đây chính là con đường đã mang tình yêu đến cho anh, dù lần đó suýt nữa phải bỏ mạng nếu không ai chú ý đến anh nhưng anh lại cảm thấy vô cùng may mắn khi gặp được Đường Uyển Đình người cho anh yêu thương, cho anh hạnh phúc.
Lần này trở lại đây, vẫn là khu phố là con hẻm này nhưng không phải hạnh phúc mà chính là sự bồn chồn, sợ phải mất mác sợ không thể tìm lại tình yêu của mình..
Bạch Tử Thiên đi đến căn nhà cuối cùng trong con hẻm, thấy cửa khóa ngoài nên anh đành đi đến căn nhà bên cạnh hỏi thăm.. Anh gặp được bác Tứ người bạn của ba cô lúc trước đang đứng ngoài cổng anh liền hỏi thăm..
- Chào bác, bác cho con hỏi chủ căn nhà bên cạnh là cô gái tên Đường Uyển Đình phải không?
Bác Tứ nhìn anh từ dưới lên trên nhận xét thấy bề ngoài anh trong lịch sự đứng đắn ông mới trả lời..
- Đúng là nhà của Uyển Đình con bé vừa chuyển về khoảng ba tháng nay nhưng sáng nay đã dọn đi rồi..
- Bác biết cô ấy đi đâu không? Trông cô ấy có khỏe không bác?
- Đi đâu thì tôi không biết tôi có hỏi nhưng con bé chỉ nói là chuyển đến nhà bạn. Còn sức khỏe thì có vẻ gầy hơn trước đây nhiều, hai tuần trước còn ngất xỉu trước nhà.. Tội nghiệp con bé tuổi còn trẻ đã mất mẹ lẫn cha..
Bạch Tử Thiên khẽ cúi đầu chào ông rồi lững thững bước đi. Anh thẫn thờ như người mất hồn cho đến khi ra tới xe lái về phía trước, nhìn buổi chiều hoàng hôn dần buông xuống anh vẫn không biết mình nên đi đâu..
Ông trời cho anh chút hi vọng rồi lại nhẫn tâm dập tắt..Ông trời mang tình yêu đến cho anh đến khi vừa sắp được danh chính ngôn thuận đường đường chính chính ở bên nhau rồi lại tàn ác cướp đi. Ai cũng nói anh may mắn vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng trời phú cho vóc dáng tiêu sái gương mặt đẹp trai tuấn tú khiến ai nhìn thấy đều phải ao ước. Nhưng chẳng ai biết anh khao khát có được một tình yêu chân thành đơn giản như bao đôi vợ chồng khác đến nhường nào.
Ba mẹ cho anh sự giàu sang phú quý nhưng không cho anh được cái gọi là tự do của hạnh phúc như những đứa trẻ cùng trang lứa. Chúng được tự do chọn công việc mình thích chọn người mình yêu còn đối với anh thì hoàn toàn không thể...
- ------ Năm Tháng Sau --------
" Trang Nhã Linh từ phòng bếp đi ra trên người vẫn còn mang tập dề,nhìn Bạch Tử Thiên đang xem tin tức trên ti vi bà ôn nhu nói.."
- Tử Thiên.. hôm nay mẹ có nấu rất nhiều món con thích, mau vào trong ăn tối thôi con
Đáp trả lại bà chính là sự hờ hững từ Bạch Tử Thiên. Anh tắt ti vi, nhìn bà lạnh nhạt nói..
- Từ giờ mẹ đừng vất vả chuẩn bị thức ăn cho con nữa, cứ để người làm nấu được rồi, khẩu vị của con dì ấy biết..
Nói xong anh lạnh lùng lướt qua Trang Nhã Linh đi vào phòng bếp. Bà nhìn theo bóng lưng anh, người con trai bà hết mực yêu thương bây giờ lại vô cùng xa cách với bà, đã hơn một tháng nay bà đến Trang Viên ở cùng anh, chăm lo từ quần áo từng bữa cơm đến giấc ngủ nhưng anh vẫn lạnh nhạt khiến lòng bà đau nhói..
- Mẹ chỉ muốn chăm sóc cho con cũng không được sao?
Trang Nhã Linh ngồi xuống bàn ăn đối diện anh nét mặt đau lòng..
- Con lớn rồi tự biết chăm sóc mình mẹ không cần phải bận tâm. Có chăng nếu sự chăm sóc mà con cần cũng chỉ đến từ một người mà thôi.
Anh thờ ơ trả lời bà rồi tiếp tục dùng bữa..
Trang Nhã Linh không thể nén nổi nước mắt đã trực chờ rơi xuống từ lâu bà nghẹn ngào nói..
- Mẹ biết người con nói đến là ai. Mẹ biết mẹ có lỗi với con..
- Không. Người mẹ nên cảm thấy có lỗi là cô ấy chứ không phải con..
Anh nhìn bà ánh mắt mắt thoáng tia phẫn uất..
- Đúng là mẹ sai mẹ có lỗi với Uyển Đình là do mẹ chỉ vì bốn chữ "MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI" mà tự mình đánh mất người con dâu tốt của Bạch Gia, người vợ hiền của con để rồi bây giờ con trai của mẹ ngày càng lạnh nhạt xa cách mẹ như vậy.. là lỗi của mẹ nếu bây giờ con bé quay trở lại mẹ nhất định sẽ xem nó như con gái ruột của mình mà đối xử thật tốt..
Bạch Tử Thiên dở khóc dở cười nhìn bà, anh cũng không biết nên vui hay buồn.. Vui vì bà đã chịu hiểu ra là mình đã sai muốn sửa sai. Còn buồn là vì chẳng còn cơ hội cho bà nữa..
Anh cười nhạt rồi lên tiếng..
- Nhưng đã trễ rồi mẹ à, cô ấy đã bỏ con mà đi thật rồi...
Nói xong anh đứng dậy bỏ lên lầu..
Cuối cùng thì anh cũng đã phải chấp nhận rằng cô đã thật sự rời bỏ anh, nhưng đau lòng nhất là khi phải tự miệng mình thừa nhận sự thật kinh khủng đó...
- ---------------
Ánh nắng sáng ấm áp khẽ xuyên qua từng kẽ lá trên con đường quê nho nhỏ ven đường là từng hàng dừa xanh biếc trái sai trĩu nặng..
Đường Uyển Đình bụng bầu đã to vượt mặt vẫn đang lom khom quét sân..
Một bà lão tuổi ngoài sáu mươi từ trong nhà đi ra nhìn cô lên tiếng trách móc..
- Cái con bé này bầu đã sắp tới ngày sinh rồi mà vẫn không chịu nghỉ ngơi, bà đã nói là mấy chuyện vặt vãnh này cứ để cho bà già này làm mà cứ không nghe..
Đường Uyển Đình nghe giọng nói trìu mến quen thuộc cô quay lại nhìn bà lão, bỏ chổi xuống đi đến ôm cánh tay bà rồi cùng đi đến chiếc bàn trà nhỏ trong sân, cô vui vẻ nói chuyện với bà..
- Ngoại đừng có lo, tuy là bụng con có hơi to thật nhưng mà rất khỏe không có đau mỏi như những bà bầu khác đâu. Ngoại để con phụ ngoại cho đỡ buồn..
- Cái con bé này suốt ngày chỉ giỏi mè nheo với bà mà thôi..
"Bà cười ôn nhu gõ nhẹ lên đầu cô một cái rồi nói tiếp"
- Tôi qua Giai Kỳ nó gọi về nói là được nghỉ phép một tuần nên hôm nay sẽ về đây chơi với chúng ta, giờ ngoại ra chợ xem có gì ngon mua về đãi hai đứa một bữa..
- Vậy vui quá rồi, ngoại để con đi chợ cho..
Đường Uyển Đình hào hứng nhanh miệng xung phong đi chợ nhưng đã bị bà thẳng thừng từ chối..
- Không được.. chợ đông người chen lấn không tốt con ở nhà đi ngoại qua kêu ông Tư bên nhà chở bà đi một chút là về ngay, bà đi đó, đừng có quét nữa vào nhà đi..
Nói xong bà liền đứng dậy đi ngay, tuy đã hơn sáu mươi nhưng sức khỏe và tinh thần của bà vẫn rất tốt.
Sau khi bị động thai Đường Uyển Đình đã xin nghỉ việc rồi về quê sống cùng bà ngoại của Giai Kỳ theo như yêu cầu của cô ấy. Cô dùng số tiền mình tiết kiệm được lúc còn đi làm để chi tiêu hằng ngày, mặc dù Giai Kỳ và bà ngoại đã xem cô như người ruột thịt một nhà nhưng số tiền hàng tháng Giai Kỳ gửi về cô đều không dám đụng đến..
Cuộc sống yên bình cứ thế trôi qua từng ngày, cô luôn mỉm cười đón chào ngày mới, mặc kệ tương lại an yên này có thể kéo dài bao lâu nhưng đối với cô nếu có thể tận hưởng thì phải tận hưởng cho thật tốt....
[ Xoảng....]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.