Kể từ ngày Đường Uyển Đình bỏ đi đến nay cũng đã hơn ba tháng.. Ngày hôm đó chắc có lẽ là một ngày vô cùng khủng hoảng đối với Bạch Tử Thiên. Sau khi đọc lá thư cô để lại anh đã bật khóc, rồi điên cuồng đi tìm cô, nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không. Dường như anh đã lục tung mọi nơi trong ngoài thành phố nhưng không hề có được chút tin tức nào của cô.
Bạch Tử Thiên ngoài mang bộ mặt lãnh khốc đến công ty ra thì sau khi tan làm anh đều ở lại phòng nghỉ anh không dám về nhà vì đi nơi đâu ngồi nơi nào cũng đều hiện ra hình ảnh của Đường Uyển Đình trong mắt anh..
Mới qua ba tháng nhưng nhìn sơ qua anh đã không ai có thể nhận ra ngay anh chính là Bạch Tử Thiên của trước đây. Gương mặt anh đã trở nên tàn khốc lạnh lùng đến đáng sợ...Suốt ngày nếu thật sự là không cần thiết thì anh cũng chẳng mở miệng với bất cứ một ai..
- Anh hai..mẹ gọi anh về ăn tối đó..
"Bạch Tử Yên ngồi trên sô pha nhìn Bạch Tử Thiên đang làm việc từ khi cô bước vào đến giờ anh vẫn xem cô như không khí, không hề để trong tầm mắt"
Thấy anh vẫn im lặng, Bạch Tử Yên liền nhíu mày cau có nói tiếp..
- Anh hai.. Anh định như vậy đến bao giờ đây người thì cũng đã đi rồi tìm suốt mấy tháng trời vẫn bật vô âm tính anh cũng nên buông bỏ mà quay trở lại cuộc sống bình thường như trước đây đi chứ. Chẳng lẽ anh cứ ôm hình bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-diu-dang-cua-tong-tai-ba-dao/834505/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.