Bạch Tử Thiên vừa về tới Trang Viên đã lập tức cởi áo vest ngoài nới lỏng cà vạt rồi nhanh chân vào trong nhà..
Vào tới đại sảnh thấy Kiều Lan đang lau dọn bàn ghế anh liền hỏi..
- Phu Nhân đâu?
- Dạ đã rời khỏi rồi ạ..
"Kiều Lan cúi đầu cung kính trả lời. Nhưng sắc mặt ai kia đã bắt đầu trở nên căng thẳng"
- Rời khỏi? Cô ấy đã đi đâu? Chẳng phải trước khi ra ngoài tôi đã căn dặn không để cô ấy gặp người của Bạch Gia rồi sao..
Bạch Tử Thiên nôn nóng cau chặt mày nhìn Kiều Lan hỏi..
- Dạ ý ngài là Uyển Đình tiểu thư sao? Cô ấy đang ở trong bếp ạ. Còn người rời đi là lão phu nhân, lão gia và Bạch..
"
" Kiều Lan còn chưa nói xong đã thấy một bóng người vội lướt qua rồi đi thẳng vào trong bếp"
Bạch Tử Thiên ôm chầm lấy cô từ phía sau cầm tựa lên vai môi mỏng khẽ cười..
- Thật là nhớ em, vợ ngốc à..
Giọng nói dịu dàng của anh vang lên bên tai làm cả người cô bất giác run nhẹ.. đôi mắt cũng đỏ hoe, nhưng vẫn mỉm cười rồi quay lại nhìn anh, tay cô đưa lên sờ vào má anh..
- Em cũng rất nhớ anh..
Thấy vẻ mặt cô kì lạ anh cau mày rồi sờ lên mi mắt của cô lo lắng hỏi..
- Em sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?
Đường Uyển Đình liền cười tươi rồi nắm lấy tay anh vui vẻ nói..
- Không có không có, chỉ là khói thức ăn bay lên làm mắt em hơi cay thôi.. Nào, qua ăn tối thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-diu-dang-cua-tong-tai-ba-dao/834499/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.